Thương Hàn nghe lời cuồng vọng như vậy lại nhớ đến quãng thời gian mười năm bị đoạt thân thể, khiến hắn giận dữ vô cùng. Cơn giận này lại phối hợp với ma chủng trong người, gây ra từng đợt chấn động khiến toàn thân hắn run rẩy. Nhưng giọng hắn vẫn ngạo nghễ như cũ, còn ẩn chứa sự sắc lạnh như lưỡi đao: “Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn đụng đến thân thể ta?” Nói xong, hắn đứng thẳng người, chém ngang kiếm về phía trước.
Nam tử kia đã quan sát Thương Hàn vô cùng kỹ lưỡng, trên mặt hắn tràn đầy tự tin. Hắn ngẩng đầu lên, cơ thể vốn đang ở hình dạng con người bỗng biến thành một mảng đen ngòm, chỉ còn lại đôi mắt đỏ ngầu như máu. Điều còn đáng sợ hơn đó là trên thân thể đen kịt của hắn không ngừng nhỏ nước xuống. Những giọt nước kia như vật sống, chúng cắn nuốt mọi thứ xung quanh mình, ngay cả bùn đất đá sỏi cũng không may mắn thoát khỏi.
Mắt Thương Hàn không nhìn thấy, nên đương nhiên không thể thấy được cảnh tượng kinh khủng này, hắn chỉ nghe thấy những âm thanh vụn vặt quỷ dị. Lúc hắn đang phán đoán vị trí của đối phương để quyết định xem nên tấn công hay không thì nam tử kia bất ngờ vung tay lên, khiến vô số những giọt nước đen kịt kia bắn như mưa về phía Thương Hàn. Thương Hàn nghe thấy âm thanh khác thường, vội rút lui về sau, nhưng vẫn bị một giọt nước bắn lên người. Giọt nước đó lập tức đục khoét xuống xương thịt khiến hắn đau đến cau mày. Và cũng ngay lúc này nam tử kia phóng người tấn công tới. Thương Hàn thi triển chiêu Phi Sương, lấy kiếm khí hất toàn bộ đám bọt nước kia đi, sau đó tung liền một lúc ba chiêu Huyền Bộc, tấn công thẳng về phía nam tử kia. Ba luồng kiếm chớp nhoáng chém nam tử kia làm mấy đoạn, thế nhưng cơ thể đen như mực của hắn tựa như chất keo đặc sệt màu đen vậy, chỉ nháy mắt những đoạn bị đứt đã nối lại với nhau, chỉ còn chừa lại đám nước màu đen minh chứng cho uy lực của chiêu kiếm vừa rồi.
“Chà… Kẻ được Chủ Thượng chọn quả nhiên không tầm thường. Ta cũng nên xuất ra chút bản lĩnh mới được.” Nam tử cười khẽ, hai tay vung ngang ra, quát, “Mặc Thực!”
Tiếng quát vừa dứt, một sóng nước màu đen trào lên, cuồn cuộn phóng về phía Thương Hàn. Nếu là cận chiến, Thương Hàn hoàn toàn có thể phán đoán chiêu thức thông qua tiếng động cọ sát trong không khí, nhưng chiêu “Mặc Thực” này vừa không cảm nhận được nhiệt độ, vừa không phân biệt được âm thanh một cách chuẩn xác, nên hắn bị rơi vào tình thế bất lợi. Đúng lúc này, ma chủng trong cơ thể lại bị kích động một lần nữa, khiến cho từng luồng sức mạnh chạy một cách bừa bãi liên tục va chạm vào nhau, giống như muốn phá da thịt để xông ra. Đợt chấn động này quá dữ dội khiến hắn không thể chịu nổi, cả người quỳ sụp xuống. Không còn sức để tấn công hắn buộc phải phòng thủ. Hắn gắng gượng gọi Kính Giới lên, ngăn dòng nước đen ăn ruỗng mọi vật kia ở ngoài.
Gương mặt nam tử kia đen kịt không nhìn ra biểu cảm, nhưng vẻ giễu cợt trong đôi mắt hắn thì rõ ràng vô cùng. Vẻ mặt kia đúng như chim ưng bắt mồi, thắng lợi cầm chắc trong tay.
Ma khí càng lúc càng điên cuồng ngang ngược hơn, khiến Thương Hàn lực bất tòng tâm. Nhưng rồi hắn chợt nhận ra mưu đồ của nam tử kia, chiêu Mặc Thực này không phải là sát chiêu. Nếu muốn đoạt thân thể thì không cần thiết phải dùng chiêu này. Vậy mục đích của ma vật này chỉ có một: đó là ép Thương Hàn dùng pháp lực đánh lại hắn, để thúc đẩy ma chủng không ngừng phát triển, đạt đến mức có thể chiếm đoạt toàn bộ thần trí, cuối cùng hắn có thể dễ bề tháo túng.
Hoặc mục nát mà chết, hoặc là mất thần trí… Giờ phút này, hắn đã không còn sự lựa chọn nữa.
Đúng lúc này, Nghi Huyên vừa chạy trở về. Chứng kiến một màn trước mắt, không nén nổi sự kinh hoàng. Thứ đen kịt như mực lờ mờ mang hình dạng người kia có vẻ là yêu quái. Thấy Thương Hàn rơi vào hiểm cảnh, cô vội chạy lên tương trợ.
“Chà, lại thêm một kẻ đến chịu chết.” Nam tử vừa thấy Nghi Huyên đến thì khẽ cười nói.
Vừa nghe thấy câu nói kia, Thương Hàn tập trung nghe tiếng chân của người vừa đến, lập tức nhận ra là Nghi Huyên. Hắn cố gắng ổn định thuật pháp, hô về phía cô: “Đừng tới đây!”
Nghi Huyên nghe vậy thì ngừng bước, sự gấp gáp lo lắng trong lòng vì một tiếng quát kia mà lắng xuống. Đúng vậy, qua đó thì thế nào? Cô không gương không kiếm, vốn không thể giúp được hắn…
Đột nhiên cái bóng đen như mực kia bay vụt tới trước mặt Nghi Huyên, cùng với đó là cơn mưa đen đổ ập xuống. Nghi Huyên cuống quít tránh khỏi, nhưng đã không kịp. Chất nước màu đen đó đục khoét xuống da thịt khiến cô đau đớn không nhịn được mà khẽ kêu lên một tiếng.
“Bây giờ không phải là ảo thân hả…” Nam tử kia cười ngả ngớn, tiện đà tấn công tiếp, “Lúc trước không phải rất lợi hại sao? Vì sao không đánh trả đi?”
Nghi Huyên chỉ miễn cưỡng né tránh, không thể xuất chiêu chống lại hắn. Ma khí tấn công cô ở trong Chân Hư cảnh lúc trước có lẽ là người này. Cô nên sớm nghĩ đến việc ma vật này sẽ không dễ dàng bỏ qua bọn họ mới phải. Nếu đây là nơi linh khí lan đến, thì ma vật trong Chân Hư cảnh có thể quay lại đây bất cứ lúc nào. Đều là do cô quá sơ suất.
Thương Hàn nghe thấy những âm thanh này thì vội vàng trách mắng: “Nghi Huyên, sao không triển khai Kính Giới!”
Nghi Huyên nghe hắn trách vậy cũng không đáp lại. Mà ma vật kia tấn công càng lúc càng dữ dội hơn, người cô cũng bị chất nước màu đen kia làm tổn thương nhiều chỗ. Nhưng cô có cảm giác hắn không giết cô luôn mà sẽ hành hạ cô giống như mèo vờn chuột.
Thương Hàn không nghe thấy tiếng đáp, lại phát hiện ra cô không mở Kính Giới thì càng cuống hơn. Tâm trạng chỉ hơi xao động, ma chủng đã lập tức trào lên, quất một đòn thật sâu xuống cơ thể hắn, tưởng chừng như sắp nuốt chửng hắn.
Và cũng ngay lúc này, cơ thể Nghi Huyên đau đớn như bị mũi dùi đâm vào tim, theo đó là cảm giác nóng cháy như bị thiêu đốt từng đốt xướng. Cơn đau quá dữ dội gần như sắp giật đứt gân mạch của cô, bóp nghẹt hơi thở của cô. Cả người cô mất hết sức lực, bất ngờ ngã quỵ xuống.
Ma vật kia nhìn thấy cô như vậy, đang mỉm cười định tiến đến gần, thì bỗng bị một luồng ma khí cường đại ở ngay sau lưng làm cho kinh hãi phải dừng bước chân. Hắn quay đầu nhìn, thì thấy “Mặc Thực” của mình bị luồng ma khí hung hãn kia xuyên thủng qua. Đằng sau ma khí đó là một vầng hào quang, trông không hề tầm thường chút nào.
Nghi Huyên cũng thấy được cảnh tượng này, lòng vừa mừng vừa lo.
Ma chủng… Chỉ cần cô có thể chịu đựng phản phệ của ma chủng thay hắn, thì hắn sẽ nạp hóa được ma chủng lần thứ hai, lấy lại được sinh mạng mới.
Cô không kìm được mà nở nụ cười, nhưng nét cười còn chưa đầy đã bị đau đớn xé đứt. Rõ ràng thuật Kính Ánh của cô chưa đủ mạnh, cơn đau truyền sang vẫn bị hạn chế, nhưng chỉ mới từng này cô đã chịu không nổi. Vết thương mới chồng lên vết thương cũ, cô hiểu mình không duy trì được bao lâu nữa. Tuy nơi này có linh khí thần kỳ nhưng vẫn không bằng linh khí trong Chân Hư cảnh, khả năng phục hồi cũng kém hơn rất nhiều, chỉ sợ để lâu thêm nữa, cô khó lòng chịu đựng được…
Không thể chết được. Trước khi huynh phục hồi, ta tuyệt đối không thể chết!
Nghi Huyên nghiến răng, dồn sức đứng dậy. Chấp niệm đã tiếp cho cô sức mạnh, cô bật người bay lên trời, phóng người bay về hướng Chân Hư cảnh.
Nam tử kia biết cô chạy đi, nhưng không truy. Hắn mang theo vẻ tà nịnh, cười nói với Thương Hàn: “Đồng bạn của ngươi bỏ ngươi đào tẩu rồi, còn không ngoan ngoãn chấp nhận số phận đi?”
Bên trong vùng nước màu đen kia, ma khí bỗng yếu dần đi, ngay cả vầng kim quang cũng trở nên mỏng manh khó nhìn rõ. Nam tử kia thấy thế thì vui mừng không thôi. Nhưng rồi vầng kim quang kia bỗng bừng sáng chói lọi, ré rách mọi hắc ám. Ánh sáng đó lan rộng ra, bảo phủ lên vạn vật. Còn Thương Hàn tay cầm kiếm, người đứng thẳng, dáng đứng vô cùng kiên cố, vừa anh tuấn vừa nổi bật, không còn vẻ nóng nảy lúng túng mệt mỏi lúc trước. Hắn chậm rãi nâng kiếm lên, ánh kiếm sắc lạnh lóe qua hai tròng mắt sáng ngời.
“Vậy mà bị ngươi phá giải mất rồi…” Nam tử cười, lại thi triển thuật pháp, mưa đen lại đổ ập xuống công sát.
Mặt Thương Hàn mang theo vẻ ngạo nghễ, trường kiếm khẽ hất lên, ánh kiếm lượn vòng, quật vỡ thế tấn công của cơn mưa kia, và chiêu kiếm này chính là một trong mười chiêu kiếm Dịch Thủy tên “Lưu Tuyết”. Hắn gạt văng thứ nước màu đen kia đi, nhún người nhảy lên, cầm kiếm đâm thẳng vào mặt nam tử kia. Nam tử kia nghiêng người tránh được, nhưng chưa kịp kéo giãn khoảng cách thì Thương Hàn đã chuyển thế kiếm, chém thẳng xuống vai hắn. Nam tử kia không kịp tránh, lãnh trọn một kiếm.
Nam tử bỗng phát hiện ra một việc, không bận tâm đến vết thương của mình mà mở miệng hỏi: “Ngươi có thể nhìn thấy?”
Thương Hàn không đáp, chỉ hừ lạnh, kiếm phong lại chuyển, nhằm ngay yết hầu hắn.
Nam tử nào dám cận chiến cùng Thương Hàn, cuống quít lùi sang bên cạnh, lại thi triển chiêu Mặc Thực, dùng lại ngón đòn cũ.
Thương Hàn thấy thế, mở bàn tay ra gọi: “Minh quang động chiếu, kính giới khai giải!” Thuật Kính Giới lúc này không còn đơn giản nữa, nó tràn ra ánh sáng chói lọi, tỏa ra bốn phía, nháy mắt đã làm cơn mưa màu đen kia bốc hơi không còn dấu vết.
Nam tử kia thấy vầng sáng sắp đến gần mình thì lập tức trốn tránh. Thế nhưng, tốc độ lan tràn của vầng sáng đó nhanh hơn hắn nghĩ, chỉ một giây chậm trễ, cánh tay hắn đã bị nó nuốt trọn. Không ngờ trong vầng sáng đó còn ẩn chứa linh lực của tiên gia, chỉ chớp mắt đã bóp nát cánh tay hắn, thậm chí còn ngăn cản không cho tái sinh. Nam tử kia gào lên một tiếng, rồi lẩn vào bóng đêm chạy trốn.
Thương Hàn định đuổi theo nhưng người bỗng thấy mệt mỏi. Hắn biết mình đã tiêu hao quá nhiều sức, nhưng hắn không cam lòng, cố gắng chạy vài bước đuổi theo, cuối cùng sức lực đã cạn, từ từ khụy gối quỳ xuống đất. Hắn chống kiếm, không muốn mình ngã hẳn xuống đất.
Hắn đã khôi phục được thị lực, nhưng nó lại mang lại cho hắn sự bối rối cùng mất mát trước nay chưa từng có. Cảnh vật xung quang vô cùng xa lạ, nơi nơi là bóng đêm ngập tràn, đâu còn bóng dáng mà hắn chờ mong.
Một tiếng gào này phát ra từ đáy lòng, rung động đến đau đớn hồn phách. Sức lực không còn bao nhiêu của hắn như bị một tiếng gào này rút cạn, đôi mắt mờ mịt như sương mù bao phủ. Suy nghĩ của hắn dần đình trệ, nghiêng người ngã xuống…
…
Nghi Huyên chú tâm dùng toàn lực bay về Chân Hư cảnh. Cơ thể ngày càng đau đớn hơn, chỉ một lát nữa thôi cô sẽ không còn sức để Ngự phong nữa, nhưng lúc này cô tuyệt đối không ngừng lại. Cô chạy được một đoạn, lại nhảy vọt vài bước, người lảo đảo như chim gãy cánh. Thần thức của cô bắt đầu trở nên hỗn loạn, mắt mờ nhoẹt đi, còn tai thì ong lên, làm lẫn lộn cảm giác của cô. Cô kiên trì chạy theo phướng hướng mà lúc nãy mình lăng không lên trời nhìn thấy được. Cô chật vật đi qua con đường nhỏ rồi lại xuyên qua bụi cây, đến khi nhìn thấy tấm bia đá dựng trước Chân Hư cảnh thì mừng khôn xiết, cảm tưởng như chưa bao giờ mừng đến vậy.
Cô dồn sức thả người nhảy vào vùng linh khí ấm áp kia. Thể xác và tinh thần đều trầm tĩnh lại, cô đi chưa được mấy bước thì ngã quỳ xuống đất, miệng mở lớn hớp lấy từng ngụm khí. Mỗi một lần hô hấp đều gắng hết mình hút linh khí xuống phổi. Không bao lâu sau, đau đớn bắt đầu sụt giảm, vết thương trên người cũng từ từ lành miệng lại.
Quả nhiên là hiệu nghiệm! Cô mừng vô cùng, tự khen bản thân mình sáng suốt.
Đúng lúc này, một bóng đen bỗng xuất hiện sau lưng cô, ma khí dày đặc, mang theo sát khí. Cô hoảng sợ quay đầu nhìn thì thấy nam tử toàn thân một màu đen kịt đang lạnh lùng nhìn cô.
“Vậy mà lại trốn vào Chân Hư cảnh, nếu đã tự dâng mình đến cửa, thì ta cũng chẳng nỡ khách sáo!” Nam tử nói rồi tóm ngang người Nghi Huyên, kéo theo cô bay đi.
Lúc này Nghi Huyên đang hồi phục nên vẫn chưa có sức chống lại hắn, bởi vậy không khỏi sợ hãi. Nhưng cô lại cảm thấy mình thật buồn cười. Nơi này là Chân Hư Cảnh, hắn có thể làm gì cô? Cô sẽ không chết….
Cô nghĩ tới đây, lòng bỗng trầm xuống, một ý nghĩ đáng sợ dần hiện lên. Chỉ vừa nãy thôi, Lạc Kiến Hoài từng nói, linh khí Chân Hư cảnh sẽ làm tê liệt cảm giác của người ta, khiến họ không thể phán đoán được tình trạng thực sự của mình.
Đúng là cô sẽ không chết, nhưng cô có thực sự sống không? Nếu để huynh ấy bị ma khí phản phệ giày vò cho sống không bằng chết, thì cô còn bình tâm mà chấp nhận sao? Có lẽ, bây giờ cô đã thành…
Cô không dám nghĩ tiếp, dứt khoát dứt bỏ suy nghĩ đó, trong lòng cũng sinh ra hào khí.
Chết thì chết, sợ gì? Có thể cứu huynh ấy, cũng đủ lấy lại vốn rồi. Nếu còn có thể giết thêm một ma vật, thì đúng là buôn bán có lời!
Ngay lúc cô ầm thầm hạ quyết tâm, thì nam tử kia tóm cô cùng đáp xuống đất. Khi đứng vững rồi thì cô bình tĩnh đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó lại âm thầm mỉm cười. Phía trước là pháp đàn, sao cô lại không nhận ra cho được.
Cô không biết ma vật kia mang cô đến đây có mục đích gì nhưng cô biết rõ một điều, trên người cô có một viên Trấn Thần châu (là viên chân trâu Trí Vận đưa cho cô)