Nghi Huyên kinh hãi, nhất thời lòng hỗn loạn. Thần thức bị xao động thì bản thể lập tức biến mất, trong họa có phước mà thoát khỏi sự trói buộc của ma khí.
Ma khí kia vuột mất con mồi thì vòng trở lại nói: “Khá lắm, là bản thể ảo sao, người trong Chân Hư cảnh chắc không có bản lĩnh này, Lục Trưởng trấn, ngươi biết là ai chứ?”
Lục Tín không thấy hình dạng người xông vào, nhưng nghe tiếng nói kia nói như vậy thì cũng đoán ra một chút. Hắn nặng nề gật đầu.
…
Lại nói đến sau khi bản thể bị tiêu biến, thần thức của Nghi Huyên lập tức quay về chủ thể. Pháp thuật đột ngột gián đoạn khiến hồn vía bị nhiễu loạn, khí huyết chảy ngược. Nghi Huyên cảm thấy cả người đau nhức như bị xé rách, khẽ rên lên một tiếng rồi ngã xuống nước.
Thương Hàn phát hiện ra cô bị ngã thì vội ôm cô vào ngực, vừa kiểm tra mạch đập vừa gấp gáp gọi tên cô. Đợi lúc lâu không thấy cô đáp lại, hắn bế cô lên đi về phía bờ.
Đất đá dưới hồ trơn trượt mà mắt hắn không nhìn thấy, nên bước đi vô cùng khó khăn. Ba tỷ muội trên bờ thấy vậy thì cùng nhau xuống nước, chìa tay định đỡ.
“Cút ngay!” Sự động chạm xa lạ khiến Thương Hàn tức giận gầm lên một tiếng.
Ba tỷ muội kia thấy hắn như vậy thì không dám tùy tiện đụng vào, chỉ đành đi bên cạnh. Đến tận khi lên bờ hắn vẫn kháng cự như cũ, tự mình đi trước, chúng tỷ muội nhìn vậy thì không nén nổi lo lắng. Người chị cả mở miệng khuyên hắn: “Ta biết ngài đề phòng chúng ta, nhưng hai mắt ngài mù thì có thể đưa cô ấy đi được đâu? Mặc dù không biết cô ấy bị sao, nhưng nơi này là Chân Hư cảnh, chỉ cần chờ chốc lát là cô ấy sẽ khỏi bệnh. Hãy theo chúng ta về phòng trọ đi.”
Thương Hàn nghe xong, bước chân do dự ngừng lại. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đôi mắt tối tăm hỗn độn này đã hung hăng đè ép sự kiêu ngạo cùng sự tự tin của hắn. Nếu muốn ghi nhớ con đường quay về phòng trọ thì không khó, nhưng nếu phải nhớ cả khu Chân Hư cảnh này thì làm sao có thể? Hắn không xác định được phương hướng, cũng không phân biệt được đường đi, cứ cố đi về phía trước cũng chỉ uổng công.
Ba tỷ muội thấy hắn dừng bước thì đều thở phào nhẹ nhõm. Cô chị cả đi đến gần nói: “Ta đợi ở đây chẳng qua chỉ để giám thị hai vị, chứ không muốn làm hại ai. Huống hồ trong Chân Hư cảnh này làm sao có thể bị hại? Công tử hãy yên tâm…”
“Nói cho ta biết đường ra khỏi đây.” Thương Hàn lạnh lùng nói.
Ba tỷ muội đưa mắt nhìn nhau, không biết làm sao cho tốt. Đúng lúc này, Lưu Tố Tâm cầm đèn đi đến. Bà ta tới là để gọi mọi người về ăn cơm tối, khi bắt gặp cảnh này thì nhíu mày khó hiểu. Ba tỷ muội vội đi đến kể sơ lược lại chuyện vừa rồi.
Thương Hàn sốt ruột lặp lại: “Nói cho ta đường ra ngoài!”
Lưu Tố Tâm thở dài nói: “Công tử sao phải khổ vậy? Chẳng lẽ cậu quên bản thân mình đang bị trọng thương nếu ra ngoài chỉ có đường chết hay sao? Công tử không ngại chết, nhưng có từng nghĩ cho cô nương này hay không? Cô ấy từ xa ngàn dặm đưa cậu đến đây cầu y, chẳng lẽ lại hy vọng một kết thúc như thế này?”
“Đừng nhiều lời, cô ấy biết rõ ta là người thế nào.” Thương Hàn nói.
“Bởi cô ấy hiểu rõ nên mới đành nuốt xuống nỗi thống khổ, để chiều theo cái khí phách của cậu hay sao?” Lưu Tố Tâm nói, “Vì sao cậu không nghĩ ở lại đây một thời gian, tìm ra cách chữa khỏi hẳn bệnh. Như vậy mới không đi ngược lại chí hướng của cậu, mà cũng không phụ tấm si tâm của cô ấy.”
Câu nói này khiến Thương Hàn không thể phản bác lại. Hắn đứng lặng im, cánh tay đang ôm Nghi Huyên càng siết chặt hơn.
“Được rồi, mau theo chúng ta trở về đi, cũng tối rồi, mọi người đều đói bụng.” Lưu Tố Tâm cười đi lên trước, nhẹ nhàng đỡ cánh tay Thương Hàn.
Thương Hàn nhíu mày, nhưng cũng không quát bà ta mà chỉ nói: “Nơi này là Chân Hư Cảnh, ta không còn là người đang hấp hối nữa. Cho dù là ba nữ nhi của ngươi cũng không phải là đối thủ của ta.”
“Biết. Chúng ta nhất định sẽ thu xếp ổn thỏa, tuyệt đối không làm phiền đến công tử và vị vô nương này.” Ngữ khí Lưu Tố Tâm vẫn dịu dàng, dìu hắn về phòng trọ.
…
Khi về đến nhà họ Lục, vào phòng trọ, ba nữ nhi của Lưu Tố Tâm thay y phục giúp Nghi Huyên rồi đỡ cô nằm xuống nghỉ ngơi. Ba người cũng muốn thay y phục ẩm ướt giúp Thương Hàn nhưng vẻ mặt hắn lạnh lẽo như sương hàn, hoàn toàn là thái độ “Người lạ chớ đến gần”, nên ba người đành thôi, thức thời mà đi ra ngoài, để lại hai người họ trong phòng.
Thương Hàn ngồi yên lặng ở mép giường, bàn tay từ từ nâng lên, vuốt nhè nhẹ lên trán Nghi Huyên. Hắn cau chặt mày, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói thầm một câu: “Mau tỉnh lại…”
Không biết nhờ những lời này, hay nhờ linh khí của Chân Hư cảnh mà Nghi Huyên ho sặc một ngụm, rồi tỉnh dậy. Ý thức của cô vẫn còn mông lung, tư duy cũng hỗn loạn, nhưng khi thấy Thương Hàn ngồi canh cạnh giường thì cô nở nụ cười, gọi hắn: “Sư huynh.”
Thương Hàn nghe thấy tiếng cô thì ầm thầm thở phào. Hắn nghiêm mặt, hỏi cô: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao pháp thuật lại bị gián đoạn?”
Nghi Huyên ngồi dậy, bóp bóp huyệt thái dường, cố nhớ lại nói: “Muội đi theo Lưu Tố Tâm đến pháp đàn, nghe thấy bà ta nói chuyện với Lục Tín là sẽ hại Vân Hòa sư bá… Sau đó…” Cô nhớ tới đây, lại hoảng hốt, khiến cô tỉnh táo trở lại: “Nơi này có ma vật!”
“Thật sao?” Thương Hàn cũng kinh ngạc.
“Muội không nhận sai đâu, đó là ma khí! May mà khi đó muội là ảnh ảo, nên mới chạy thoát được.” Nghi Huyên căng thẳng nói, “Nhất định là những yêu ma tấn công Vĩnh Thánh Thiên Tông ngày xưa chưa bị tiêu diệt hết, đến giờ vẫn trốn trong Chân Hư cảnh!”
Ngay lúc Nghi Huyên định nói tỉ mỉ thì có tiếng gõ cửa, theo đó là thanh âm ôn hòa của Lục Tín: “Nghi Huyên cô nương, cô đã tỉnh chưa?”
Nghi Huyên càng hoảng sợ hơn, kéo tay Thương Hàn, khẽ nói: “Đừng mở cửa, hắn cùng một giuộc với ma vật.”
Thương Hàn nghe vậy thì cười lạnh một tiếng. Hắn đứng dậy, không nói hai lời đánh một chưởng về phía cửa. Chưởng phong mạnh mẽ, nháy mắt đánh tan cánh cửa thành mảnh nhỏ. Lục Tín nào ngờ bị tấn công như vậy, trúng một đòn ngã mạnh xuống đất, miệng phun đầy máu.
“Đây… đây là…” Lục Tín hoảng sợ nhìn vào phòng, mồm run rẩy.
Sắc mặt Thương Hàn hết sức âm trầm, hắn đi ra ngoài, nói với Lục Tín: “Ma vật đả thương sư muội ta đang ở đâu?”
Lục Tín khiếp sợ lắc đầu nói: “Tôi… tôi không biết cậu đang nói gì.”
“Ta giúp ngươi nhớ.” Thương Hàn nói xong, lại tung một chưởng nữa, đánh về phía Lục Tín.
Lục Tín kinh hãi vùng người dậy tránh được chưởng này. Hắn đứng một bên, nín thở không dám động đậy.
“Ngươi cho rằng không phát ra âm thanh thì ta không tìm được ngươi sao?” Thương Hàn nói xong mở bàn tay ra. Một luồng ánh sáng xuất hiện xoáy tròn trên tay hắn rồi ngưng tụ thành một mặt gương sáng bóng, “Kính kiếm song giải, thần hoang thái hư! Thu!”
Tiếng nói vừa dứt, luồng ánh sáng trong như dòng nước, bắt đầu tràn ra bốn phía tìm kiếm kẻ địch giống như vật sống.
Nghi Huyên nhìn thấy tình hình phát triển như vậy làm sao còn an tâm ngồi trong phòng nữa. Cô đi tới cửa thấy Thương Hàn xuất ra chiêu này, lại càng thêm lo lắng. Thuật pháp này không phải là chiêu thức đơn giản trong phương pháp Ngưng Kính. Nếu không đủ mười hai thành công lực, thì không những không bắt được ma vật, mà còn tổn hại đến bản thân. Mặc dù có hiệu lực của linh khí Chân Hư nhưng Thương Hàn chưa khỏi hẳn bệnh, thì công lực sao có thể hồi phục nhanh đến vậy? Bây giờ ngay cả bảo kính hắn còn chưa ngưng tụ thành, dùng chiêu này thì quá mức gượng ép rồi.
Nghi Huyên càng nghĩ càng lo lắng hơn, vừa muốn đi lên ngăn cản hắn thì lại thấy Lục Tín vốn đang hoảng hốt trốn tránh kia bỗng thay đổi sắc mặt. Hắn chuyển phòng thủ thành tấn công, phóng người nhảy lên, vươn móng vuốt đánh úp về phía Thương Hàn. Nghi Huyên thấy thế, không nghĩ ngợi mà bay người qua ngăn cản chiêu đó giúp Thương Hàn. Nhưng Thương Hàn lại xoay người ôm lấy vai Nghi Huyên, đồng thời xuất chưởng đánh lui Lục Tín.
Lục Tín bật người về, bình tĩnh đứng một bên, cười âm hiểm: “Thật đúng là nhân vật khó nhằn.”
“Ngươi cũng không phải hạng xoàng.” Thương Hàn đáp.
Ngay lúc này Nghi Huyên bỗng phát hiện ra chỗ kì quái. Ba nữ nhi của Lưu Tố Tâm vẫn luôn đứng giám thị ở ngoài, vậy mà bọn họ đánh đến giờ mà lại không thấy họ xuất hiện, chẳng lẽ… Cô nghĩ đến đây, lập tức đưa mắt nhìn về phía hoa viên. Hiển nhiên ba tỷ muội kia bị tấn công bất ngờ, ngã nằm trên đất.
Quả nhiên không thể coi thường Lục Tín này!
Nghi Huyên phẫn nộ nói: “Uổng công ta cho ngươi là người tốt, không ngờ ngươi lại nhập bọn với ma vật! Rốt cuộc các ngươi có âm mưu gì?!”
Lục Tín chỉ cười mà không đáp.
Nghi Huyên đang muốn chất vấn tiếp thì Thương Hàn lại nói: “Có âm mưu gì không quan trọng. Giết hết bọn chúng thì âm mưu gì cũng không thực hiện được.” Hắn nói đến đây, lại làm phép mở thuật Thôn Thu (bắt nhốt).
Lục Tín lùi lại né tránh, hắn định tấn công lần thứ hai nhưng tựa hồ phát hiện ra điều gì đó, lại phóng người vọt lên trời, thoắt cái đã biến mất.
“Hắn đào tẩu…”
Nghi Huyên còn chưa dứt lời. chợt nghe thấy tiếng bước chân vang đến gần. Là Lưu Tố Tâm cùng người nhà Lục Tín gấp gáp đi đến. Họ vừa nhìn thấy bãi đất bừa bộn do đánh nhau thì đều sợ hãi. Lưu Tố Tâm đi đến gần, nhìn Thương Hàn cùng Nghi Huyên rồi lại nhìn sang ba nữ nhi ở hoa viên bên cạnh, sắc mặt trầm xuống.
“Rốt cuộc đã có chuyện gì?” Lưu Tố Tâm hỏi.
Nghi Huyên chú ý tới ánh mắt của bà ta, rồi lại nhớ đến những chuyện được chứng kiến tại pháp đàn, trực giác cho thấy Lưu Tố Tâm không phải là đồng bọn của Lục Tín, nên giải thích: “Là Lục Tín đả thương con gái bà, hắn còn định hại chúng tôi.”
Người nhà Lục Tín nghe vậy thì đều tức giận. Lưu Tố Tâm lắc đầu: “Cô nương, lời này không đúng rồi. Lục Trưởng trấn không oán không cừu với các người, vì sao lại hại các người? Hơn nữa hắn còn được ta ủy thác đến pháp đàn cầu khấn, không thể tùy ý ra vào được, làm sao có thể đến đây?”
Nghi Huyên nhớ tới chuyện Lưu Tố Tâm đưa cơm cho Lục Tín, nên cũng thấy hơi kỳ lạ. Nhưng sự việc lúc này không thể tốn thêm thời gian mà bàn luận nữa, cô nghiêm túc nói: “Tôi lừa bà làm gì? Nói thật cho bà là được, vừa rồi tôi dùng bản thể ảo đi theo bà vào pháp đàn. Sau khi bà đi thì ma vật xuất hiện, nó nói chuyện với Lục Tín.”
“Ma vật?” Lưu Tố Tâm cả kinh.
“Đúng! Chính là ma vật! Nếu bà không tin, tự mình đến đó kiểm tra là biết!” Nghi Huyên vội la lên.
Lưu Tố Tâm nửa tin nửa ngò, nhíu mày suy nghĩ.
Thương Hàn không còn nhẫn nại nữa, mở miệng nói với Nghi Huyên: “Khỏi cần phí lời với bọn họ. Chúng ta đến pháp đàn.”
Lưu Tố Tâm ngăn đường đi của họ, nói: “Nhị vị đừng nóng vội, chờ các con gái của tôi tỉnh lại đã…”
Nhưng ngay lúc bà ta nói thì người Thương Hàn bỗng chấn động mạnh. Trái tim nóng rực lên như bỏng lửa, chỉ chớp mắt đã lan xuống khắp thân, cướp đi tất cả sức lực. Hắn quỳ rạp xuống đất, tay níu chặt lấy vạt áo trước ngực, hơi thở dồn dập.
“Sư huynh!” Nghi Huyên vừa chìa tay định dìu hắn dậy thì tay bỗng thấy đau đớn như bị dao cắt. Lúc này cô mới chú ý tới xung quanh người hắn dày đặc khí đen, nó không hề bị kiềm chế mà thoát ra ngoài.
Là do lúc nãy sử dụng thuật pháp kia khiến ma chủng bị tác động sao?!
Nghi Huyên cố nén nỗi lo lắng, tìm bình thuốc Địch Tủy đan trên người, nhưng lại nhớ ra, khi nãy thay quần áo nên bình thuốc không còn trên người nữa. Cô định vào nhà tìm thì lại nghe thấy tiếng Lưu Tố Tâm nói, giọng nói còn pha chút mỉa mai:
“Nói cái gì mà trong pháp đàn có ma vật, ta thấy hắn mới thực sự là ma vật đó."