Trước khi ăn tối, Nguyễn La đang ngồi đọc sách trên ghế sofa, có người đến báo với cô là ông chủ Trần đến thương hội mời anh dùng bữa tối, không thể từ chối. Nguyễn La biết Trần Mặc Lương mời tiệc xã giao, chắc chắn rất khó từ chối, nên khẽ gật đầu, một mình ăn cơm.
Hơn chín giờ, cô nằm trên giường đợi Chu Chi Nam về. Nghe thấy tiếng bước chân của anh giẫm lên cầu thang, bước vào phòng tắm, tầm mười phút sau thì đi vào phòng ngủ.
Giây phút cửa phòng bị đẩy ra, Nguyễn La nhắm mắt giả vờ ngủ, tấm thảm trong phòng thật sự rất dày, dù anh đang đi dép lê nhưng vẫn không tạo ra một tiếng động nhỏ nào, lặng lẽ đi đến bên giường, hôn vào má cô.
Đợi anh nằm xuống, Nguyễn La làm như vô tình quay người ôm lấy anh, Chu Chi Nam cũng duỗi tay ôm lại cô, mặc dù anh đã tắm rửa sạch sẽ nhưng khứu giác của cô khá mẫn cảm, ngửi thấy mùi rượu, đoán rằng hôm nay anh đã uống không ít rượu. Nghĩ một lát, tay thuận thế sờ xuống dưới.
Kể từ khi Nguyễn La gặp chuyện không may, đã hơn một tháng hai người vẫn chưa quan hệ.
Cô gái quá mềm mại tinh tế, Chu Chi Nam hít một hơi thật sâu, tưởng cô đang ngủ say làm loạn, nhẹ kéo tay cô lên hông, tránh khỏi nơi đó.
Nguyễn La cười trộm trong lòng, mặt vẫn còn giả vờ ngủ say, tay xoa vạt áo ngủ của anh, Chu Chi Nam cũng không để ý, nhắm mắt chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, nhưng bàn tay nghịch ngợm kia đột nhiên chui vào trong quần anh, không hề có bất kỳ trở ngại nào, chạm vào nơi đó của anh.
Đột nhiên cảm giác như muốn bốc cháy.
Chu Chi Nam mở mắt ra nắm lấy cổ tay cô, nhưng năm ngón tay đã nắm được nơi đó, tùy tiện xoa nắn, phía dưới lập tức thẳng đứng.
”Kiều Kiều, em giả vờ ngủ.”
Hiện tại anh vẫn còn tâm tư truy cứu xem cô đã ngủ hay chưa.
Tay của Nguyễn La vẫn đang xoa nắn, người hơi rướn lên, vùi đầu vào giữa cổ anh cắn mυ"ŧ, người Chu Chi Nam có một mùi hương độc nhất vô nhị.
Cô nũng nịu hỏi bên tai anh: ”Anh Chi Nam, có muốn em giúp anh không?”
Yết hầu anh lăn lộn, cảm thấy cô có hơi khác thường, hôm nay Lý Tự Như đột nhiên đến thương hội báo với anh: Sức khỏe của Nguyễn La rất tốt, chỉ cần chú ý đến chế độ ăn uống là được. Không phải hôm qua hai người vẫn còn giận nhau, sáng nay cô còn lạnh lùng với anh sao? Sao đột nhiên lại như vậy?
Không đợi anh trả lời, cô đã chui vào trong chăn, cởi quần anh xuống, sau đó, chiếc lưỡi nóng bỏng cố tình trêu chọc, không ngừng lướt qua lướt lại gậy th*t.
Cô bất mãn nhỏ giọng than thở một câu ‘hung dữ’, nhưng miệng lại ra vào thành thục, làm anh thỏa mãn. Chỗ kia của anh quá thô dài, Nguyễn La chỉ có thể ngậm được một nửa, bắt đầu mυ"ŧ vào.
Căn phòng yên tĩnh, thuận lợi cho cô nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của người đàn ông, có vẻ cô đã làm vơi đi phần nào nỗi cô đơn của anh.
Nước bọt của Nguyễn La làm chất bôi trơn, hai bàn tay vuốt ve đến chỗ không ngậm vào được, tiếng thở dốc của Chu Chi Nam càng trở nên nặng nề hơn, chỉ muốn hung hăng làm cô một hồi.
Nghĩ đến đó liền lật chăn kéo cô lên, xoay người cô lại, kéo hai chân ra. Thời tiết càng ngày càng ấm, Nguyễn La mặc váy ngủ, càng thuận tiện cho Chu Chi Nam. Ngón tay đẩy qυầи ɭóŧ ra, chà xát cửa huyệt, hóa ra cô đã ướt đẫm.
”Không biết xấu hổ.” Anh còn nói cô một câu, lại bị Nguyễn La hôn chặn miệng lại, ai cũng không được nói.
Vừa đi vào anh đã không nhịn được mà đưa đẩy, cô run rẩy, cảm giác da đầu cũng run lên. Hai chân Nguyễn La áp sát eo anh, cảm nhận được lực đa͙σ xâm nhập, miệng rêи ɾỉ ê a, thì ra cô cũng rất muốn.
”Ưm… Anh Chi Nam…”
Cô gọi tên anh, ánh mắt Chu Chi Nam càng đỏ hơn, cô hơi nhích về phía sau.
”Trốn?”
Lúc nào anh cũng tỉ mỉ như vậy, không bỏ qua bất kỳ một cử động nhỏ nào, anh ôm chặt eo cô, một tư thế không thể phản kháng, để mặc anh ra vào, sau mấy chục cái thì bắt đầu đỏ mặt thở hổn hển, trở thành trạng thái bị động.
Thấy cô híp mắt rêи ɾỉ, còn khóc nức nở, Chu Chi Nam cố gắng không bắn ra, muốn đưa cô đến cao trào trước.
”Ưm ưm… Chậm một chút… Chậm lại…”
Anh hừ lạnh: ”Chậm thì sao em cao trào được? Nói dối.”
Xấu hổ vì những gì anh nói, Nguyễn La lắc đầu nguầy nguậy, cô đạt cao trào.
Nhìn hô hấp của cô dần dần ổn định, Chu Chi Nam liếʍ sạch hai cánh hoa ẩm ướt, đứng dậy đè người cô lại, luồn tay vào trong áo ngủ vuốt ve bầu ngực của cô.
Còn cười nhạo cô một câu: ”Nhiều nước thật đấy.”
Nguyễn La đỏ mặt, hai chân lại vòng qua eo anh: “Vào đi mà, bắn vào bên trong.”
Đầu anh vang lên tiếng ầm ầm, nhất định phải chỉnh đốn lại ŧıểυ yêu tinh này. Huyệt nhỏ của cô đã có đủ nước, eo còn hướng lên trên, Chu Chi Nam nhét vào một cách trơn tru, bắt đầu tấn công một lần nữa.
Xong xuôi mọi việc, nơi đó của anh tuy đã mềm nhũn nhưng vẫn nằm trong hoa huy*t của Nguyễn La, khiến cô cảm thấy chướng bụng. Cô vươn tay muốn đẩy anh ra, nhưng người đàn ông không hề động đậy, anh còn đưa tay ấn vào bụng cô, khiến Nguyễn La lại hét lên.
“Chu Chi Nam, đừng quá đáng.”
Anh vùi mặt vào cổ cô, cưỡng ép đè cô lại: ”Lúc đang hành sự thì gọi là anh Chi Nam, làm xong rồi thì là Chu Chi Nam. La Nhi, em thật vô tình.”
Nguyễn La đỏ mặt, cô giơ tay đánh anh: ”Anh nói bậy quen miệng rồi.”
Chu Chi Nam bật cười, sau khi vuốt ve an ủi thì lật người sang nằm bên cạnh, vuốt tóc cô: ”Hôm nay làm sao vậy? Sáng nay không phải còn giận anh sao?”
Biểu cảm của Nguyễn La phức tạp, dây váy tuột xuống, để lộ gần hết khuôn ngực, Chu Chi Nam cúi đầu hôn lên từng tấc da thịt.
Anh đang đợi câu trả lời của cô.
“Tại sao anh không nói với em anh bị ngất xỉu?”
Cái đầu chôn trong ngực cô vẫn bất động, lúc này Nguyễn La vươn tay vuốt tóc anh.
”Em đau lòng.”
”Em đau lòng vì anh.”
”Chúng ta làm hòa được không, anh Chi Nam. Em không muốn anh phải giải thích gì thêm, em nên hiểu cho anh, anh cũng phải nhớ rằng sau này đừng độc đoán như vậy nữa. Anh nên nói chuyện với em nhiều hơn, em muốn lắng nghe.”
”Đừng chịu đựng một mình, chúng ta đã là một thể.”
Anh im lặng một lúc lâu, sau đó cúi đầu ngậm lấy ngực cô, khiến Nguyễn La thở gấp.
Cho đến khi toàn bộ bầu ngực đều dính nước bọt của Chu Chi Nam, anh mới dừng lại.
Anh nói: ”Được.”
Gần mười một giờ, hai người mệt mỏi ôm nhau chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, điện thoại đột nhiên đổ chuông. Trong đêm tĩnh mịch, tiếng chuông điện thoại to hơn bình thường.
Chu Chi Nam nghe máy, là Ngô ŧıểυ Giang gọi đến, chỉ nói một câu: ”Bà Trình chết rồi.”
Mặt anh không hề dao động: ”Ừm.”
Đến thời điểm này có thể tuyên bố Trình Ký đã hoàn toàn bị lật đổ, cho dù bị quân Nhật hay quân đội phá hủy, đều không liên quan gì đến Chu Chi Nam.
Cúp máy, Nguyễn La ngẩng đầu lên: ”Ai vậy?”
Chu Chi Nam phủ chăn bông lên hai người, ôm lấy cô, nói với giọng điệu bình thản.
“Ngô ŧıểυ Giang nói vợ của Trình Sơn đã chết.”
“Ồ.”
Trong phòng ngủ chính của nhà họ Chu, Chu Chi Nam và Nguyễn La có một đêm ngon giấc.
Hôm sau là cuối tuần, Chu Chi Nam hứa ở nhà với Nguyễn La, nhưng sau khi ăn sáng lại nhận được một cuộc điện thoại, vẫn phải đi ra ngoài.
Cô hơi không vui, tựa lưng vào ghế sofa không nói gì.
“Anh chỉ ra ngoài đi lấy chút đồ, bảo tài xế chở đi, nửa tiếng sau sẽ về.”
Nguyễn La miễn cưỡng đồng ý, dặn anh nhớ về sớm.
Hôm nay là ngày 12 tháng 5 năm Dân Quốc thứ 29, cuối tuần, mặt trời không quá chói chang, có những cơn gió nhè nhẹ thổi qua mặt.
Chu Chi Nam lấy đồ xong, vừa ra khỏi cửa hàng thì nhìn thấy Trình Mỹ Trân đang đến gần, gương mặt vốn dịu dàng thùy mị lại trở nên trầm lặng.
”Bây giờ cô là con dâu nhà họ Thẩm, trong bụng lại đang mang thai, nhớ sống cho thật tốt vào.”
Anh vẫn còn chút từ bi, tích đức cho đứa trẻ đã mất.
Trình Mỹ Trân nở một nụ cười quái dị, vẻ mặt ảm đạm.
”Chu Chi Nam, anh đi chết đi.”
Thời gian như chậm lại, cô ta lấy ra một khẩu súng Browning 1990 từ trong túi xách nhung, giơ lên trước ngực anh, ”Pằng” một tiếng.
Anh vẫn cầm đồ trên tay, lùi lại vài bước, bị bắn vào vai, máu thấm ướt chiếc áo vest đen của anh, màu đỏ không rõ lắm.
Người tài xế lập tức rút súng nhắm vào đầu Trình Mỹ Trân, một tiếng súng khác lại vang lên, người phụ nữ mang thai ngã xuống đường.
Nhìn xem, phụ nữ chung quy vẫn mềm lòng, phải bắn vào ngực thì mới bảo đảm một phát bắn chết người.
Người tuần tra thổi còi, đám người tứ phía chạy tán loạn, Chu Chi Nam chỉ biết mình không bị bắn trúng tim, cao hơn mấy phân, còn vết thương nghiêm trọng thế nào anh cũng không rõ.
Chỉ cảm thấy rất đau.
Vậy thì lúc Kiều Kiều của anh sảy thai, có lẽ cũng đau đớn như vậy.
…
Ngày hôm đó, không quân Nhật đánh phá Trùng Khánh, gây ra vô số thương vong và nhiều người chết đói trên đường.
Nguyễn La ở nhà sốt ruột chờ Chu Chi Nam, sau đó Lục Hán Thanh đã đưa cô đến bệnh viện.
Trong lúc vội vàng, một giọng nói của ai đó nói cho cô biết: Chu Chi Nam bị bắn.
Giữa hè năm Trung Hoa Dân Quốc năm thứ 29, Thượng Hải đối với Nguyễn La và Chu Chi Nam mà nói đã bị tàn phá nặng nề.