Lục Hán Thanh thấy dáng vẻ này của anh, vừa cảm thấy anh không có tiền đồ, vừa thấy đau lòng.
Việc kinh doanh lúc trước cũng từng gặp bất lợi hoặc phiền phức, không biết bao nhiêu công việc đàm phán không thành công. Chu Chi Nam cũng là người bình thường, cũng bước từng bước một, chịu đựng đủ loại gian nan tôi luyện mà ra.
Không ngờ cuối cùng thứ làm cho anh trở nên mềm yếu chính là tình yêu.
Cho nên, tình yêu thật đáng sợ, người nào cũng sẽ trở nên ngu ngốc.
Thấy Lý Tự Như đi xuống tầng, Lục Hán Thanh suỵt một cái, Chu Chi Nam vẫn đang nằm trong tư thế co ro kia ngủ thiếp đi. Có lẽ hôm nay ra ngoài chơi cả ngày, cộng thêm chuyện phiền lòng lúc tối ép anh không thở nổi.
Mà Nguyễn La cũng chỉ mở mắt chưa đến hai phút, trả lời câu hỏi của Lý Tự Như rồi lại ngủ, tựa như chưa từng tỉnh lại.
Kéo khăn choàng vắt bên ghế sô pha rải ra làm tấm chăn đắp lên người Chu Chi Nam. Bên trên còn vương mùi hương trên người Nguyễn La, khiến anh hoảng hốt mơ thấy Nguyễn La quỳ gối trước sô pha, kéo bàn tay che mặt của anh ra, lau sạch khóe mắt đang chảy mấy giọt lệ cho anh.
Còn cười khanh khách giễu cợt anh: “Chu Chi Nam, anh đây là đang làm gì thế?”
Là kiểu uốn lưỡi cuối vần đầy vị của Bắc Bình, lại còn khơi gợi tiếng lòng anh.
Duỗi tay muốn bóp mặt cô nhưng lại nhào hụt.
Chu Chi Nam chợt tỉnh.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại một mình anh, ánh đèn được giữ lại là đèn bàn mờ mờ ngầm chiếu sáng. Đứng dậy xếp khăn choàng rồi đặt lại chỗ cũ, anh xoa xoa chân mày, tắt đèn bàn rồi bước nhẹ chân lên tầng.
Đúng lúc gặp được Lý Thanh Như mới vừa tắm rửa xong, đang cầm khăn lông lau tóc ướt ở hai bên thái dương.
“Anh.”
Anh gật đầu rồi nhẹ giọng nói: “La Nhi, cô ấy…”
“Anh em đi lên chưa nói được mấy câu đã ngủ lại rồi, chắc là còn yếu. Em bảo anh ấy và Hán Thanh về nhà, em ở phòng cho khách để dễ dàng chăm sóc cô ấy hơn. Có việc lại gọi điện thoại là được.”
Từ nhỏ anh đã đối xử với Lý Thanh Như như em gái ruột, sờ đầu cô ấy rồi nặn ra một nụ cười: “Em vất vả rồi.”
Lý Thanh Như im lặng bước tới nhẹ nhàng ôm anh một cái, không nói gì nữa mà quay về phòng.
Vào phòng ngủ chính, Nguyễn La với khuôn mặt nhỏ nhắn và đôi môi trắng bệch yên tĩnh nằm ở đó, như thể vì mất máu quá nhiều mà sắp chết vậy.
Anh nhìn mà run sợ.
Nhẹ nhàng dịch chiếc ghế mềm trước bàn trang điểm đến mép giường, bên trên trải thảm mỏng dệt kim mà cô chọn riêng. Không biết từ khi nào, nhà họ Chu lại càng ngày càng có nhiều chỗ nhỏ bị thay đổi. Anh thì luôn cổ hủ, cùng môt tấm thảm lại mua một lần đến tám tấm mười tấm đặt trong nhà kho, bẩn rồi hỏng rồi là đổi, mỗi ngày đều giống như vậy.
Anh cứ ngồi dựa vào ghế như thế, lo lắng nửa đêm cô tỉnh dậy không gọi được người, nhưng lại không chịu lên giường ngủ cùng, vì sợ không cẩn thận sẽ chạm đau cô.
Vốn là cô gái mềm mại bây giờ càng phải che chở cẩn thận.
Gần sáng, khi tiếng chim đầu tiên vang lên, Nguyễn La tỉnh lại. Vừa mở mắt đã nhìn thấy người đàn ông dựa vào mép giường, vẫn là bộ quần áo cũ ngày hôm qua, áo sơ mi đã uốn nếp, râu cũng mọc cả ra.
Cô duỗi tay đánh thức anh dậy.
Chu Chi Nam mở to mắt nghiêng người về trước, anh ngửa đầu ngủ, xong lại bật dậy quá mạnh nên trong lúc nhất thời có hơi choáng váng, người lập tức quỳ gối dưới đất vịn giường. Đợi trận xây xẩm đó qua đi, anh túm lấy tay cô một cách loạn xạ, cầm được mới yên tâm.
Lò sưởi trong phòng được đốt vừa phải, tay cô rất ấm. Nhìn dáng vẻ chật vật của Chu Chi Nam, Nguyễn La không nhịn được mà cười ra tiếng. Nhưng nhìn gần vào, lại thấy hốc mắt anh đỏ hồng, không biết là do không ngủ ngon hay do sắp khóc.
“Chu Chi Nam…”
Anh tiếp tục dùng tư thế quỳ gối kia, cũng không cảm thấy có điều gì không ổn: “Anh đây.”
“Em đau quá…” Tựa như cơ thể chia ra thành ba đoạn, chỗ nào trong đoạn giữa cũng đau, ngay cả nhúc nhích cũng không được.
Chu Chi Nam kéo tay cô ấn vào mặt mình, cúi đầu, vẫn là vẻ mặt đầy hối hận.
Cô hậu tri hậu giác nói: “Em, mang thai? Nhưng hôm qua em cưỡi ngựa…”
Cô đâu chỉ cưỡi ngựa, còn ăn không biết bao nhiêu là thứ nên kiêng, từ đồ lạnh đến nhãn rồi hạt ý dĩ, cô đều ăn hết.
“La Nhi, chúng ta rồi cũng sẽ có con.” Chu Chi Nam thử uyển chuyển nói ra sự thật.
Nguyễn La lập tức cảm thấy lồng ngực đang thong thả chợt phập phồng với biên độ lớn, hô hấp cũng trở nên dồn dập, nước mắt tuôn ra trước lý trí một bước.
Cô không nhìn rõ được mặt Chu Chi Nam.
Người đàn ông duỗi tay giúp cô lau nước mắt, lòng bàn tay chạm lên trên mặt, tuy mỗi chút không khí trong phòng này đều ấm áp, chỉ là trong lòng hai người đều lạnh như băng.
Sáng sớm đang lúc tiếng chim hót lanh lảnh, là sức sống dạt dào nhất ngày xuân, nhưng trong căn phòng vừa thoáng đãng vừa đẹp đẽ này lại có sinh mệnh đang trôi đi, có người trong lòng đầy tịch mịch.
Cô chịu đựng sự đau đớn bên sườn, cuộn tròn người, muốn chôn đầu vào chăn, Chu Chi Nam cũng không biết làm sao, chỉ có thể ở bên cạnh.
“Là anh sai. Em còn nhỏ không hiểu là điều đương nhiên, tội của anh lớn hơn.”
“Tất cả đều là sai lầm của anh…”
Anh đã để bản thân chìm sâu vào hối hận, không có cách giải thoát cho chính mình.
Nguyễn La vén chăn lên ló đầu ra, chống người lên sờ lung tung trên mặt anh: “Anh đừng như vậy…”
Để giảm bớt phần trách cứ với bản thân trong lòng anh, cô khóc nức nở nói: “Chúng ta coi nó chưa từng đến được không…”
Nhưng Chu Chi Nam lại là người dịu dàng nhất thế gian, anh lắc đầu: “Em nói như vậy, nó sẽ buồn đấy.”
Trong lòng Nguyễn La đầy đau thương, chỉ cảm thấy trong miệng đều là vị đắng, ôm bả vai của Chu Chi Nam. Cô không khóc nữa, nhưng trong lòng vẫn đầy đau thương.
Cô nói nhỏ bên tai anh: “Chúng ta chờ nó quay về, nó nhất định sẽ quay về.”
Dường như hai bên đều đã chấp nhận hiện thực này.
Lặng im hồi lâu, Nguyễn La kêu đói. Vốn anh định tự mình đi nấu bát cháo cho cô, vì bây giờ mới hơn bốn giờ, trời mới tờ mờ sáng, người làm trong nhà vẫn chưa dậy. Nhưng Nguyễn La không đồng ý, nhất định bắt anh ở cùng, chỉ cho hai phút đi gọi dì Mai.
Sau đó muốn được anh ôm vào trong lòng, không làm gì cả mà chỉ yên lặng nằm như thế.
Vì sợ cô đói nên dì Mai không nấu nhiều, thấy chín là nhanh chóng đưa lên. Nguyễn La thấy là một chén cháo trắng thì bĩu môi. Nhưng Lý Tự Như đã dặn dò, trước không thể ăn bậy, vẫn nên ăn những đồ dễ tiêu một chút. Dì Mai đồng ý hỏi Lý Tự Như, sau buổi trưa sẽ làm đồ ăn ngon cho cô thì cô mới miễn cưỡng ăn.
Chu Chi Nam vừa đút từng miếng cho cô, vừa hỏi “Bụng có đau không”. Nguyễn La đã trải qua cảm giác chợt mất đi nên bây giờ có anh ở cạnh, cô chỉ cảm thấy trong lòng lại nhiều thêm sự ấm áp.
Ăn xong cô bảo anh cũng vào ổ chăn, trời sáng choang, có đôi tình nhân đang ngủ nướng.
Chu Chi Nam cẩn thận che chở cô, sợ làm cô đau chỗ nào đó, bây giờ là lúc hai người thì thầm với nhau.
“Kiều Kiều, chỉ cần em khỏe mạnh thì dù là chuyện con cái với anh cũng chỉ là việc nhỏ.”
Đây là lời từ đáy lòng của anh, chỉ là anh chưa từng nghĩ đến Nguyễn La khát vọng có con cỡ nào. Ngẫm lại, việc anh cảm thấy cô còn nhỏ cũng chỉ là anh tự nghĩ mà thôi, hình như chưa bao giờ hỏi qua Nguyễn La.
Bây giờ anh đang bị cô che miệng, không cho phép tiếp tục nói.
“Anh nói như vậy nó cũng sẽ buồn.”
“Chu Chi Nam, không được nói nữa.”
Nên cảm thấy may mắn vì tuổi cô còn nhỏ, khôi phục rất nhanh, chưa đến hai ngày đã không còn đau đớn. Chỉ là cô là người phương Bắc, khẩu vị có nặng hơn chút, Lý Tự Như dặn đi dặn lại rằng không được ăn đồ có hương vị nặng. Vị đầu bếp Bắc Bình trong nhà kia cũng bị Chu Chi Nam vô duyên vô cớ bọc cho bao lì xì, để anh ta về nhà nghỉ ngơi một tháng.
Cho đến khi bị Lý Thanh Như lôi kéo vào phòng đàn, nói rằng còn thèm ăn nữa thì luyện đàn nhiều thêm một giờ, cuối cùng Nguyễn La bại trận.
Trong thương hội, Chu Chi Nam mời thư ký mới, ngày nào anh cũng tranh thủ xử lý công việc trong tay để về nhà sớm nhất có thể.
Về đến nhà thấy Nguyễn La đang cầm quyển thơ ca của Lý Thanh Chiếu, người đã ngủ gật trên xích đu trong sân. Hoa thơm người đẹp, thật là tự tại.
Tất nhiên phải bỏ qua việc người đẹp hơi hé miệng, đang chảy nước dãi.
Anh đi qua cướp lấy sách trong tay cô, cô đang đọc đến .
Hương tàn ngó sen hồng, hơi thu đầy chiếu ngọc. Nhẹ vén xiêm y, một mình bước lên thuyền lan. Trong mây có ai gửi gắm thư lại? Lúc chim nhạn tự tìm về, trăng đầy lầu tây.
Hoa tự phiêu dạt, nước tự trôi. Cùng một mối tương tư, hai chốn cùng sầu. Tình này không có cách gì để tiêu tan. Mối sầu mới dâng ở bờ mi, đã nhói xuống trái tim.
Thật ra bài này vẫn hay hơn Nạp Lan Dung Nhược, nói chung các cô gái đều thích mấy bài thơ ca uyển chuyển hàm xúc dịu dàng xoay quanh tơ tình này, Chu Chi Nam cau mày, cố gắng để hiểu.
Nguyễn La cảm giác được có người, tỉnh lại lau lau nước miếng, thấy Chu Chi Nam cầm sách của mình thì nhảy dựng lên đoạt lại.
“Anh lấy sách của em làm gì? Trả cho em.”
Chu Chi Nam cố ý tránh không đưa cho cô, còn muốn nói để cô ngượng ngùng: “Em đang nhớ anh?”
Anh cũng đã từng đọc bài này, bài thơ hương tàn ngó sen hồng, hơi thu đầy chiếu ngọc này là Lý Thanh Chiếu sáng tác trong lúc tương tư sau khi xa cách trượng phu.
Nguyễn La quả nhiên ngượng ngùng: “Anh bớt mặt dày chút đi.”
“Thơ của Lý Thanh Chiếu anh cũng có thích một bài.”
Anh rất khi nói về thơ từ với Nguyễn La, điều này khiến cô có hơi tò mò.
“Bài nào?”
Giọng của người đàn ông trong trẻo, như chính hồ nước: “Thôi đạp bàn đu, đứng lên biếng nhác chỉnh tay thon dài. Sương dày hoa cằn, mồ hôi mỏng nhẹ thấm áo. Thấy khách đi vào, yếm lẫn trâm cài tuột xuống, đi liền với thẹn thùng. Dựa cửa quay đầu, lại ngửi thanh mai(*).”
(*): Bài Điểm giáng thần kỳ 2
Nguyễn La không nhịn cười được, xô đẩy rồi giễu cợt anh: “Anh còn coi mình là khách.”
“Được rồi Kiều Kiều, cho anh ngửi một cái.”
Anh ôm lấy cô từ sau lưng, cúi đầu ngửi bên tai cô, là mùi hương dì Mai đặc biệt xông cho, hôm nay là hương tử đàn, có chút u nhã tĩnh mịch của ý ngồi thiền.
“Chu Chi Nam, anh đừng tưởng em chưa từng đọc. Đó là ống tay áo dài của cô nương người ta, anh ngửi cái gì ở bên tai em.”
Anh lại kéo cánh tay cô, ngửi ống tay áo sườn xám: “Không giống nhau sao?”
Nguyễn La nhạy cảm, bị hơi thở trong mũi anh làm cho nhột đến mức phải trốn đi, hai người đùa giỡn ở cạnh xích đu, ngược lại anh bị lôi kéo thành một đứa trẻ hai mươi tuổi.
Cùng thời gian đó, Trình Nghiễn Thu dẫn theo toàn thể thành viên thu thanh xã từ Bắc Bình đến Thượng Hải chuẩn bị kịch mới.