Cuối năm Dân Quốc thứ 28, bến Thượng Hải cuối cùng cũng có một chuyện vui, là hai gia đình lâu đời kết làm thông gia. Là ngày Thẩm Trọng Dân kết hôn với Trình Mỹ Trân.
Có Chu Chi Nam và Trần Mặc Lương dẫn đầu, trong giới thương nhân có không ít các danh nhân đến tham dự, còn chưa kể Chu Chi Nam là người chứng hôn, cho đôi tân nhân này thêm rất nhiều thể diện.
Đồng thời ở nɠɵạı ô, Hứa Bích Chi bận đến sứt đầu mẻ trán. Thì ra là tượng Quan Âm vốn định tặng cho Trịnh Dĩ Cầm đã bị Ngô ŧıểυ Giang đập nát rồi đưa đến cho cô ta, muốn cho thấy dấu hiệu không lành. Ngày hôm sau, người lái buôn mà cô ta nhờ giật dây để giúp cô ta gặp Trịnh Dĩ Cầm cũng không thấy tung tích, đến hiện tại người bên phòng tuần bộ cũng chưa tìm được. Người Nhật Bản lại có lòng tham không đáy, không muốn nhường ra chút lợi ích nào, mà miếng đất đó lại có người trong bang phái làm loạn… Bất cứ chuyện nào trong những chuyện đó đều có thể khiến cho Hứa Bích Chi đau đầu.
Một ngày trước hôn lễ, Ngô ŧıểυ Giang báo cáo cho Chu Chi Nam là Hứa Bích Chi đã tặng lễ trước rồi, cho thấy không thể tham dự. Mặt anh tràn đầy ý cười, xoay người chọn cho Nguyễn La một cái sườn xám thích hợp.
Chu Chi Nam khuyên Nguyễn La không cần phải đi, tuy không biết rõ lúc trước Trình Mỹ Trân với cô đã xảy ra những chuyện gì, nhưng nhất định đã chọc cho Nguyễn La không vui, sợ cô lại nổi tính tình, không tiết chế lại được.
Nguyễn La lại nhất quyết đòi đi, hứng thú dạt dào ướm thử sườn xám, “Em vẫn chưa được chứng kiến hôn lễ bao giờ, không phải nói là Bến Thượng Hải lưu hành kiểu hôn lễ phương Tây sao? Hai người bọn họ cũng tổ chức như thế phải không?”
“Không biết, chờ anh hỏi lại đã. Nếu không thì đổi thành kiểu Tây cho em xem.”
Anh đối với cô có thể nói là ‘có cầu tất ứng’.
Trình Mỹ Trân mặc váy cưới màu trắng bằng lụa, trên đầu đội lúp cô dâu, Nguyễn La khen là xinh đẹp, Chu Chi Nam nhíu mày, “Bao hết không thấy tóc đâu, xinh đẹp chỗ nào?”
“Người chứng hôn, tốt xấu gì anh cũng là người nối dây tơ hồng, vậy mà lại nói cô dâu không xinh.”
“Ai cũng không xinh đẹp bằng Kiều Kiều của anh.”
Nguyễn La hé miệng cười, nghịch ngợm đẩy anh.
Giây tiếp theo, nhìn thấy Trình Sơn và Thẩm Văn đang nói chuyện vui vẻ với Trần Mặc Lương, cô nhăn mày lại, thấp giọng lại gần lỗ tai Chu Chi Nam nói: “Trước đó không phải Trình Mỹ Trân có qua lại với ông chủ Trần sao?”
Chu Chi Nam gật đầu.
Đổi lại được ánh mắt ghét bỏ của Nguyễn La: “Thật ghê tởm…”
Xuỵt, sao lại nói thẳng ra thế, phải chừa chút mặt mũi cho người ta chứ.
Anh ngược lại không mấy chú ý đến người khác, nhìn Trình Mỹ Trân mặc váy cưới phương Tây mà như có suy tư.
“Em thích váy cưới kiểu Trung Quốc, mũ phượng khăn quàng vai hay là kiểu váy cưới phương Tây này?”
Nguyễn La ngơ ngẩn nhìn, “Kiểu nào cũng đẹp.”
Chu Chi Nam gật đầu, ngẫm lại nếu cô mặc thì đúng là đều xinh đẹp như nhau, không nói thêm gì nữa.
Người chứng hôn còn phải đích thân bước lên phát biểu, không có gì khác ngoài những lời chúc cho đôi vợ chồng trẻ hạnh phúc mỹ mãn. Nguyễn La đứng trong đám người nhìn Chu Chi Nam mặt đầy nét ôn tồn tươi cười, trong lòng thầm mắng anh làm ra vẻ.
Chưa tới vài phút, anh đã xuyên qua đám người, ôm lấy Nguyễn La.
“Vừa nãy em cười cái gì đó?”
“Cười ông chủ Chu thật là đứng đắn, còn khiến em không dám nhận người quen nữa cơ.”
Không khí xung quanh đầy tràn đầy vui vẻ phấn khởi, tuy nói đoạn hôn nhân này là do Chu Chi Nam ác ý dẫn dắt, anh cũng cười hơi nhiều. Đây là lần đầu Nguyễn La tham gia tiệc cưới, từ lúc đầu đến giờ đôi mắt vẫn luôn cong cong.
Vậy thì tất nhiên anh càng vui vẻ.
“Nhưng em có nghe rõ anh nói gì không, anh khuyên hai vợ chồng son nên yên ổn sống. Tốt nhất là Trình Sơn đừng nảy sinh suy nghĩ xấu gì, nếu không anh nhất định…”
Bị Nguyễn La giơ tay che miệng, “Anh nhỏ giọng chút đi, đây là ngày vui của người ta, vậy mà anh lại nghĩ đến chuyện nên xử lý bố vợ của người ta như thế nào, đúng thật là người không biết điểm dừng.”
Nhưng ông chủ lớn nào đó lại mang dáng vẻ keo kiệt không biết xấu hổ, lực chú ý đặt ở trên câu “bố vợ của người ta” mà Nguyễn La nói.
Anh kéo tay cô xuống, nắm ở trong tay vuốt ve, lại khiến sống lưng của Nguyễn La lạnh ngắt, “Người ta là ai?”
Trời ạ, Nguyễn La ném cho anh một ánh mắt xem thường.
“Chu Chi Nam, tên keo kiệt.”
Cô học giọng điệu mà thường ngày dì Mai dùng để quở trách thằng nhóc giao đồ ăn để mắng anh, Chu Chi Nam nghe thấy thì không nhịn được cười.
“Về nhà lại tính sổ với em.”
Hai người đang ngọt ngào đường mật thì Trần Mặc Lương bước tới, tiệc sinh nhật lần trước của Chu Chi Nam ông ta gần như không nhìn thấy Nguyễn La, giờ lại muốn chủ động bắt chuyện.
“Ông chủ Chu, đây là bạn gái của cậu à?”
Ánh mắt ông ta nhìn Nguyễn La mang theo ý tìm hiểu, nhìn thấy Nguyễn La mềm mại yêu kiều, thoạt nhìn là dáng vẻ nhu nhược dễ bắt nạt. Nhưng không thể không nhìn vào hai mắt của cô, đôi mắt kia quá có thần, nhất định không phải kẻ vụng về.
Chu Chi Nam gật đầu, gián tiếp giới thiệu với Nguyễn La, “La Nhi, đây là ông chủ Trần của ngân hàng Vĩnh Xương.”
Một tay Nguyễn La ôm áo choàng của sườn xám, một tay chủ động với qua, giòn giã nói: “Xin chào ông chủ Trần, tôi là Chu La.”
Chu Chi Nam cười khẽ.
Hai tay chạm hờ vào nhau, vì cô họ Chu nên Trần Mặc Lương không dám sờ nhiều. Cũng dời đôi mắt đang dính trên người cô đi, vì lúc này ông ta chưa uống nhiều nên vẫn còn lý trí.
“Hai nhà Thẩm Trình kết làm thông gia có thể nói là một đoạn giai thoại trong năm nay của Bến Thượng Hải, không biết khi nào thì ông chủ Chu yên ổn nhỉ?”
Nguyễn La ngượng ngùng cúi đầu, mặc cho Chu Chi Nam ôm ấp, cho ông chủ Chu đủ sĩ diện.
Ý cười của Chu Chi Nam càng đậm, “Sang năm thôi.”
“Được, được, được, đến lúc đó nhất định tôi sẽ đi.”
Ngoài mặt tất nhiên không thể sơ sót được, “Vậy tôi nhất định sẽ chuẩn bị đủ rượu, uống cùng ông chủ Trần cho sung sướиɠ.”
Không khí hòa thuận vui vẻ, thiếu chút nữa Nguyễn La đã tin là Đại Thượng Hải thật sự thái bình nhẹ nhàng như vậy, xúc động lòng người.
–
Đêm dài, ô tô dừng trước cửa Chu trạch, Nguyễn La dính trên người Chu Chi Nam, hai người kề sát nhau, vừa cười đùa vừa lên lầu. Dì Mai không nhịn được bật cười, chỉ cảm thấy không thể nào đoán được tâm tư của người trẻ tuổi, mấy ngày trước đây còn kiểu không ai để ý đến ai, hôm nay lại hận không thể dính vào nhau.
Phòng ngủ còn chưa bật đèn, chỉ có ánh sáng mờ nhạt của đèn bàn hắt ra. Cô chê đèn bàn cũ lỗi thời lạc hậu, thay đổi cái đèn bàn nạm ngọc trai, còn treo cả mặt trang sức rủ xuống, Chu Chi Nam nói thẳng là khoe khoang.
Nhưng cũng để kệ cho cô ném chiếc đèn cũ kia vào nhà kho.
Lúc này người uống say không phải là Chu Chi Nam, mà là Nguyễn La. Không khí buổi tối náo nhiệt, cô bị Lục Hán Thanh lừa uống nửa ly rượu trắng. Cô gái nhỏ lần đầu uống cái này, kiên trì cho đến khi gần về nhà mới bắt đầu mất đi thần trí.
Bây giờ cô đang đè lên Chu Chi Nam, còn mình thì ngồi trên người anh, tự mở từng cúc bên hông áo của mình, vừa cởi đến mông, váy lót đã chồng chất quanh eo, lộ ra một mảng mông thịt tuyết trắng.
Lại cởi hai cúc áo trước ngực ra, nhất định phải bắt tay của Chu Chi Nam nắm lấy bộ ngực mềm như bông. Cô ngẩng đầu, để lộ ra cái cổ tinh tế thon dài, tư thái cao ngạo.
Tuy thoạt nhìn là dáng vẻ quân tử hiền lương, nhưng bàn tay đang đặt trên cục bột mềm đã bắt đầu xoa bóp. Nguyễn La giống như yêu tinh nhỏ không thể ngồi yên, cố tình ngồi trên người anh vặn vẹo.
Anh không vui vì không có bước tiến triển tiếp theo.
Hơi nóng bắt đầu từ bụng dưới tỏa ra khắp người, Nguyễn La chỉ cảm thấy khó chịu vô cùng. Đại khái chắc là do đang ở phía trên Chu Chi Nam, cho nên có chút choáng váng không khống chế được.
Giữa hai chân người đàn ông đã nổi lên phản ứng, anh phiền muộn duỗi tay, cởi bỏ trói buộc.
Nhưng giây tiếp theo Nguyễn La đã ngã xuống, vững vàng nằm trên gối đầu, híp đôi mắt gần như muốn nhắm mắt lại, trong miệng còn lẩm bẩm vài câu mà anh nghe không rõ. Cô còn tự tạo nghiệp, để lộ hơn phân nửa da thịt ra ngoài, muốn cởi mà không cởi, khiến cho người khác nhìn đến khô nóng cả người.
Chu Chi Nam đứng lên nới lỏng cà vạt, do dự nên tự xử như thế nào.
Nhớ tới khi cô ở trên xe, nằm trong lòng anh nói: “Hôm nay Thẩm Trọng Dân mặc áo đuôi tôm rất đẹp trai, Chu Chi Nam, sao hôm sinh nhật lần trước anh không mặc?”
Anh tháo hẳn cà vạt xuống, không chút do dự kéo qυầи ɭóŧ của cô ra rồi đè lên.
“Say rồi à? Hửm?”
Cô cũng không đến mức hoàn toàn mất lý trí, chỉ là không còn nhanh nhẹn, cả người nóng lên, lắc lắc cái đầu, lẩm bẩm: “Tửu lượng em khá cao đấy… bây giờ chỉ là… có chút …hoa mắt…ưm..”
Nguyễn La quơ ngón tay, muốn miêu tả ‘có chút’ đó rốt cuộc là lớn như thế nào. Nhưng lực chú ý của Chu Chi Nam đều đặt ở kẽ mông mượt mà của cô, bắt lấy mông thịt nhắm chuẩn cửa huyệt, cắm vào triệt để.
Cô say nên toàn nói luyên thuyên, chỉ có ướt mới là chân thật.
“Chu Chi Nam nha… ưm… anh bắt nạt em…”
Anh lấy gối đầu kê dưới bụng cô, để cho vòng eo mềm mại của cô nâng lên, càng tiện cho anh cắm vào chỗ sâu nhất.
“Hôm nay nóng thật…”
Đầu óc Nguyễn La không được nhanh nhẹn, nói xong một câu anh đã đâm sâu cắm nông được mấy chục cái, người dưới thân mới phản ứng lại, che đầu thét chói tai.
“Không muốn nói nữa nha…”
Chu Chi Nam cười khẽ, “Cứ nha nha nha với anh, em biết có hậu quả như thế nào không?”
Anh đã sớm phát hỏa vì từng tiếng âm cuối của cô.
Cô hỏi theo, “Như thế nào nhỉ? A.. ưm…”
Bị anh gắt gao bóp chặt eo nhỏ, bắt lấy mông thịt, mạnh mẽ cắm vào chỗ mẫn cảm nhất. Cũng uống rượu giống nhau, người cũng nóng như nhau, cô gái nhỏ lụi xơ như bùn, người đàn ông lại cứng như đá.
Cô hoàn toàn không có sức lực để nói chuyện, rêи ɾỉ thừa nhận sự va chạm nguyên thủy nhất của anh. Người đàn ông phía sau gần như quyết tâm muốn khiến cô tiết ra trước một lần, mỗi lần đều đâm đến chỗ sâu nhất. Cô giống như con chim bị bắt lấy hai cánh, chỉ có nửa thân mình được tự do, nhưng không thể có động tác lớn. Bởi vậy khi vòng eo thon mềm bị kiềm chế, mông bị ấn xuống, Chu Chi Nam nhất định phải làm Chúa cứu thế của cô, khống chế tất cả sống chết.
“Ưm… Chu… Chu..”
Nửa ngày trôi qua mà cô vẫn chưa thể gọi hoàn chỉnh cái tên của anh, Chu Chi Nam nghe thế thì bật cười, tạm thời dừng lại hai giây, “Gọi.”
Cô nghẹt thở, mặc dù đầu óc không nhanh nhẹn nhưng cũng biết anh đang bắt nạt mình.
“Chu không biết xấu hổ…A…”
Khuôn mặt tuấn tú của anh treo nụ cười hài hước, không định cho cô không gian thở dốc nữa, đâm mạnh vào chỗ kia, trong miệng còn muốn nói mấy câu khiến cô ngượng ngùng.
“Ai là Chu không biết xấu hổ? Chu La?”
“Ai mà chảy nước tùm lum thế này? Hửm? Kiều Kiều, em nói xem.”
Ngón tay của anh xoa nhẹ giữa hai chân cô, đầu ngón tay dính mấy sợi chỉ bạc, bị anh cố tình bôi lên cánh mông của cô. Nguyễn La chỉ cảm thấy từng đợt mát lạnh, đầu vùi sâu vào gối, nắm càng chặt miếng chăn nhỏ trong tay.
“Tiết ra đi, cho anh xem nước của em.”
Một bàn tay đánh vào cánh mông vừa mới bôi nước xuân của cô, Nguyễn La nức nở một tiếng, rêи ɾỉ một hơi dài. Thông báo lần cao trào đầu tiên của đêm nay đã đến, hoàn toàn tiết ra.
Nhưng anh ức hiếp người quá đáng, không cho cô có chút cơ hội thở dốc nào, mượn dòng nước ấm mà cô tiết ra, thọc vào rút ra hưởng thụ.