Nguyễn La ngủ trưa dậy không thấy Chu Chi Nam đâu, vừa đi xuống cầu thang vừa lên tiếng hỏi:
“Dì Mai, Chu Chi Nam đâu?”
“ŧıểυ thư đi từ từ thôi, ngài ấy đến thương hội rồi.”
Hừ, hóa ra sáng sớm chọc giận cô nên mới đi dạo cùng cô tới trưa.
Tới phòng khách mới phát hiện có một sinh viên nữ đang lo lắng ngồi trên ghế, phong độ trí thức đầy người. Dì Mai tranh thủ giới thiệu với cô.
“Là cô giáo mà tiên sinh mới mời cho cô, nghĩ là bây giờ ở đây cũng không yên ổn lắm, ngày nào cũng phải đến trường học thì không bằng tìm người đến nhà dạy.”
Nguyễn La nói chuyện thẳng với nữ sinh kia: “Cô dạy môn gì?”
“Tiếng Anh.”
Kết thúc câu nói, thiếu nữ đối diện kia dựa vào ghế sa lon thở một hơi dài.
“Dì Mai, bà nói với Chu Chi Nam tìm giáo viên dạy dương cầm cho tôi nhanh đi, dạy vẽ cũng được, tôi muốn học hai thứ này.”
Cô có hứng thú với tất cả mọi thứ, nɠɵạı trừ sách vở.
Dì Mai cũng quen với cách chung sống giữa cô và Chu Chi Nam, thỉnh thoảng cũng phải đứng ra hòa giải cho hai người.
“Tiên sinh nói cậu ấy dạy vẽ cho cô, không cần tìm giáo viên. Mấy ngày nữa giáo viên dạy dương cầm sẽ đến, học tiếng Anh trước.”
“Biết rồi biết rồi biết rồi, cô đi theo tôi.”
Cô ra hiệu với người đang ngồi trên ghế sa lon, hai người lên lầu.
Ba ngày trôi qua, Nguyễn La ngày đêm đau đầu với tiếng Anh, ôm sách gặm từ vựng tối nghĩa. Chu Chi Nam bận đến tối tăm mặt mày, nhưng đêm khuya cô luôn mơ mơ màng màng chui vào vòng ôm ấm áp.
Nhưng hôm nay anh mãi chưa thấy về.
Không biết đã đi xuống lầu bao nhiêu lần mà vẫn không thấy cái bóng của Chu Chi Nam đâu. Hơn hai năm rồi, cô chưa từng thấy có lần nào Chu Chi Nam muộn thế này rồi mà không chịu về. Hoặc có lẽ là trước đây cũng từng có, chẳng qua là cô không quan tâm mà thôi.
Bầu không khí vô cùng lo lắng lượn lờ khắp phòng, cuối cùng cũng nghe được tiếng xe hơi, cô vui vẻ đi ra ngoài, dì Mai chạy theo khoác thêm áo khoác cho Nguyễn La.
Nhưng lại là vị Ngô ŧıểυ tiên sinh đi theo Lục Hán Thanh kia, Ngô ŧıểυ Giang.
“Tôi biết anh, Chu Chi Nam đâu?”
Tim của Ngô ŧıểυ Giang cũng đập nhanh hơn. Cậu ta cũng là người thông minh, biết địa vị của Nguyễn La trong lòng Chu Chi Nam, quay về nhà họ Lục động viên ông cụ Lục rồi chạy đến nhà họ Chu báo tin. Đang nghĩ là nếu người trong lòng của Chu Chi Nam đã ngủ rồi thì đi trước, nhưng cô vẫn chưa ngủ.
“Trịnh Dĩ Hòa chơi Chu Chi Nam một vố trước mặt người Nhật Bản, nói anh ấy lén cung cấp đồ dùng cho thành phần kháng Nhật, ba thuyền hàng cập cảng vào rạng sáng hôm nay là dược phẩm và thuốc tiêm. Hôm nay người Nhật Bản giữ ông chủ Chu và ông chủ Lục lại, đều đang ở bến cảng chờ thuyền hàng cập bến.”
Nguyễn La được Chu Chi Nam bảo vệ quá tốt, chẳng biết gì về chuyện buôn bán. Nhưng mà biết được Chu Chi Nam đang ở trong tay của người Nhật thì cô cũng biết sợ.
Tim đập thình thịch, nặng nề chậm rãi, dường như nghe được cả tiếng vang. Cô không biết nên làm thế nào, cho đến hôm nay cô vẫn luôn nghĩ, dù trời sập xuống thì vẫn có Chu Chi Nam đỡ, chẳng liên quan gì đến Nguyễn La cô. Nếu như Chu Chi Nam không còn, cô chỉ có thể chờ đợi ngày bị trời xanh nuốt chửng.
Ngô ŧıểυ Giang chỉ muốn cho cô biết đầu đuôi câu chuyện, không ngờ cô gái còn nhỏ hơn cậu ta thoáng chốc mặt trắng bệch, tay còn đang run. Dì Mai vội vàng đỡ lấy cô từ phía sau, sợ rằng cô sẽ té xỉu ngay trong giây tiếp theo.
“Ông chủ Chu sẽ giải quyết mọi chuyện, cô đừng lo lắng, vạn sự có ngài ấy. Nhanh vào trong nhà đi. Dì Mai, bà chăm sóc ŧıểυ thư cho tốt, ông chủ Chu sẽ nhớ ơn bà. Tôi còn phải đi sang xem tình hình bên kia, việc này chắc chắn sẽ được giải quyết trước khi mặt trời ngày mai mọc.”
Nguyễn La lững thững bước vào phòng khách ngồi lên sô pha, không biết ‘giải quyết’ trong miệng cậu ta là giải quyết như thế nào. Chu Chi Nam giải quyết được ư, hay là như thế nào. Lòng cô loạn như ma, có rất nhiều chuyện muốn suy nghĩ nhưng không thể tập trung tinh thần. Nguyễn La có hơi hối hận, sáng nay trước khi ra khỏi nhà anh ôm lấy cô đang nằm ỳ, lại yên lặng đặt một nụ hôn lên mặt cô, cô hối hận vì đã không ôm lại anh.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô bắt đầu chôn vào gối trên ghế sa lon khóc rấm rứt, suy nghĩ “vậy phải làm sao bây giờ” chạy khắp đầu. Dì Mai thấy cô cũng không lên lầu nên đốt lò sưởi âm tường, phòng khách trở nên ấm áp. Pha thêm cho Nguyễn La một bình trà sâm an thần, bà để lên trước khay trà.
Nguyễn La ngước lên nhìn dì Mai trước mắt, khàn giọng mở miệng: “Dì Mai, ngồi xuống đi, nói cho tôi biết chút chuyện về Chu Chi Nam.”
Hình như cô không quá hiểu anh.
Trong nhà này người làm luôn cố hết sức để tránh mặt cô, cô cũng không để ý. Dì Mai là người chăm sóc kỹ cho cô nhất từ khi đến đây, nhưng bà và Nguyễn La cũng không quá thân thiết. Vì Chu Chi Nam coi bà như người thân trong nhà, cô cũng không quá vô lễ.
Dì Mai ngồi xuống, cười rồi nói: “Tôi vào nhà họ Chu từ năm hơn ba mươi tuổi, bây giờ cũng đã sắp sáu mươi. Chính mắt nhìn tiên sinh từ cậu bé cười đùa nghịch ngợm biến thành ông chủ Chu mà Thượng Hải ai cũng hiết, xưng hô cũng từ thiếu gia biến thành tiên sinh. Năm đó ông bà chủ trải qua cơn biến động ở Thượng Hải, bắt đầu có suy nghĩ chuyển sang nước ngoài, vậy nên đã cho tiên sinh đi du học, học kinh tế phương Tây. Lục tiên sinh cũng đi cùng, nhưng chưa được hai năm đã về, tiên sinh thì ở lâu hơn một chút.”
“Vậy tại sao anh ấy vẫn trở về? Ý tôi là Thượng Hải quá loạn, ở nước ngoài không có gì là không tốt.” Nguyễn La hỏi.
Dì Mai cũng không biết: “Có lẽ là đường đời quá mức thuận lợi, kinh tế Thượng Hải cũng hỗn loạn uể oải đã lâu, dù sao thì cũng phải có người dẫn đầu chứ. Cũng may mà tiên sinh trở về, nếu không thì cũng không gặp được cô.”
Nguyễn La có hơi ngượng ngùng, lý thuyết thì đúng là như thế.
“Kể cho cô chuyện khi tiên sinh còn trẻ nhé. Tiên sinh và Lục thiếu gia cùng bác sĩ Lý cùng nhau lớn lên, khi còn bé bọn họ ham chơi vô cùng. Tiên sinh rất xấu tính, à không, đừng nói câu này với cậu ấy nhé. Bác sĩ Lý cũng rất thông minh, cô đừng thấy Lục thiếu gia luôn cà lơ phất phơ mà nhầm, cậu ấy là người ngây thơ nhất trong ba người. Mỗi lần ba người gây chuyện thì tiên sinh và bác sĩ Lý đều sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu Lục thiếu gia. Mà Lục thiếu gia lại không giải thích, tính tình của ông Lục không được tốt, không đánh vài trận là không được…”
Lục Hán Thanh oan ức nên đến nhà họ Chu khóc lóc, ăn điểm tâm mà dì Mai làm. Hai thằng nhóc giằng co trong phòng khách. Viền mắt của Lục Hán Thanh còn treo những giọt nước mắt khi bị ông Lục đánh, điểm tâm trong miệng đang nhai cũng bị phun ra phì phì theo từng câu nói.
“Chi Nam, sao anh lại hùa với tên hồ ly thối Lý Tự Như kia để lừa em?”
Lúc đó Chu Chi Nam chưa đến mười tuổi đã học được “cố làm ra vẻ”, vẻ mặt nghiêm túc cùng giọng điệu nặng nề nói với Lục Hán Thanh: “Hán Thanh, bởi vì anh là anh của em cho nên anh không thể nhìn em mắc thêm lỗi lầm nào nữa.”
Còn định lấy khăn tay ra lau nước mắt trên khoé mắt anh ta, suýt chút nữa là Lục Hán Thanh tin là thật.
Chỉ tiếc là Lý Tự Như thảnh thơi gặm đào đi đến chỗ này, vừa đi vừa hét: “Chi Nam, tôi cứ nhìn Hán Thanh là lại cười há há há há.”
Kết quả là ba người lại đánh nhau, bà Chu kinh hãi đến mức lo lắng vô cùng.
Nguyễn La nghe xong thì nhịn không được mà cười thành tiếng, cũng không biết là lúc nhỏ ba người họ còn có chuyện thú vị đến vậy. Cười một lát lại bắt đầu buồn bã, không biết bây giờ Chu Chi Nam ra sao.
Dì Mai lại rót thêm một lý trà cho cô, tiếp tục nói:
“Từ nhỏ tiên sinh không thích chơi đồ chơi lắm, nhưng Lục thiếu gia và bác sĩ Lý cứ lấy đồ chơi của cậu ấy, cậu ấy cũng không giận, ông chủ bà chủ còn mua thêm cho bọn họ nữa, dù sao thì gia đình cũng không thiếu chút tiền ấy. Tôi còn nghĩ là với cái tính của cậu ấy có khi Nguyệt Lão cũng không nối dây tơ hồng cho cậu ấy nữa, cứ yên lặng mà sống hết đời. Nhưng lại không phải, ngày nào tiên sinh cũng hỏi tôi là tâm trạng của cô hôm nay ra sao, ăn nhiều cơm hay không, có muốn mua gì không. Có lần tôi nói chuyện về phố ẩm thực với con bé người hầu trong nhà, nhìn thấy món ăn vặt tên thịt tẩm bột rán, đọc cái tên mà kinh ngạc, tôi chưa từng nghe về món này. Tiên sinh nói là đặc sản Bắc Bình, bảo tôi đi mua một ít về cho cô. Còn bánh ga tô nữa, cũng là cậu ấy hỏi bạn bè ở Bắc Bình, bảo tôi nhớ kỹ cách làm rồi làm cho cô.”
“Tiên sinh thực sự rất thật lòng với cô, lâu lắm rồi tôi không gặp bà chủ, nếu bà chủ gặp cô thì nhất định cũng rất thích cô. Bà chủ rất giống tiên sinh, tiên sinh đã thích thì chắc chắn bà chủ cũng sẽ thích.”
Nguyễn La như bị người ta nắm lấy cổ họng, không nói thành lời, chỉ yên lặng nghe dì Mai nói. Dì Mai do dự một hồi lâu rồi mới mở miệng nói vài câu quá giới hạn.
“Hôm nay cô hỏi tôi, tôi cũng nhân cơ hội này mà nói vài lời bình thường không thể nói. Dù sao thì nhà họ Chu cũng là gia tộc lớn, những gia tộc này coi trọng mặt mũi nhất. Tính tình của cô bây giờ vẫn phải bớt lại một chút, tiên sinh đã mất mặt trước mặt người làm không biết bao nhiêu lần rồi. Phu nhân nhà họ Chu không thể buông thả như vậy được.”
Nguyễn La lại chảy nước mắt, gật đầu, dường như thực sự nghĩ tới có một ngày gặp cha mẹ của Chu Chi Nam, vì anh mà thay tính đổi nết. Bởi vì hôm nay anh sinh tử bất định, Nguyễn La đồng ý với mọi chuyện cần làm.
Cô không tưởng tượng được, Chu Chi Nam làm sao nỡ để cô kiềm chế tính tình của bản thân chứ? Chu Chi Nam dịu dàng vô cùng, cô nguyện đồng cảm với anh một chút, anh sẽ đối xử tốt với cô gấp nhiều lần.