Buổi tối lúc Chu Chi Nam về nhà, Nguyễn La vẫn còn giận anh, cảm thấy anh sử dụng những tính toán trong kinh doanh để áp dụng với cô. Chu Chi Nam nhẹ giọng dỗ dành, còn xuống bếp hâm nóng cho cô một ly sữa.
“Gian hàng bên đường Hà Phi đó tôi giúp em cho người ta thuê, như vậy tháng nào em cũng có thu nhập, đất đai lại nằm chắc trong tay. Thế không tốt sao?”
Môi trên của Nguyễn La dính một mảng sữa lớn, cô gặm mép cốc nghĩ ngợi, cảm thấy như vậy cũng tốt, có thể trải qua niềm vui thu tiền. Chu Chi Nam nâng đầu cô lên, cẩn thận liếʍ sạch sữa cô để lại cho anh, khiến cái miệng nhỏ của cô trở nên hồng hào.
“Lão già không biết xấu hổ.” Cô không khỏi mắng anh.
Hai người ngồi trong phòng khách, anh lật xem những tờ báo hồi sáng chưa đọc: “Tôi đã hỏi dì Mai, hôm nay Trình Mỹ Trân không đến, thật kỳ lạ.”
“Tại sao anh lại nhắc đến cô ấy? Cô ấy giống như một con ngỗng ngổ ngáo, hôm qua còn để mặc Thẩm Trọng Dân liên tục chọc tức tôi.”
“Tôi nghĩ hôm nay cô ấy sẽ đến tạ tội với em.” Nhìn thấy trên bàn còn lại một ngụm sữa, chắc là cô không muốn uống nữa, “Uống xong rồi à.”
Từ lúc Nguyễn La đến Thượng Hải, cô chỉ quen đúng một người là Trình Mỹ Trân, cũng coi như một người bạn. Nguyễn La chỉ mạnh miệng nhưng trái tim lại mềm yếu hơn cả Bồ Tát, nghĩ đến điều này, cô cảm thấy không giận Trình Mỹ Trân nhiều nữa.
“Ai da, thật ra thì tôi và Mỹ Trân là bạn bè, không nghiêm trọng đến mức tạ tội đâu.” Cô lặng lẽ đẩy chiếc cốc thủy tinh trên bàn về phía Chu Chi Nam, tất cả đều rơi vào tầm mắt anh.
“Ừ, miễn là em vừa ý.” Anh đặt tờ báo xuống, cầm cốc lên, thấy sữa trong cốc đã nguội nên không thuyết phục cô uống nữa.
Chu Chi Nam uống hết ngụm cuối cùng, vỗ vai Nguyễn La ý bảo cô lên lầu.
Trên giường, Chu Chi Nam chỉ ôm cô ngủ, dây áo của Nguyễn La rơi xuống, lộ ra bờ vai mềm mại mịn màng. Anh nhẹ nhàng nhấc nó lên, rồi kéo chiếc chăn bông cẩn thận đắp cho cô, đề phòng đêm thu se lạnh.
Thật không bình thường. Nguyễn La thầm nghĩ.
Cô vô tình nhấc chân lên cọ vào chân Chu Chi Nam, bên tai bỗng nghe thấy tiếng thở đè nén của anh, giây tiếp theo chân cô đã bị anh giữ chặt.
“Sao nào?”
Anh bất đắc dĩ vạch trần cô: “Làm như tôi không nhìn thấu sự mờ ám của em ấy.”
“Tôi mờ ám cái gì, ông chủ Chu thật ngang ngược, trên giường còn không được động đậy.”
Chu Chi Nam ghé vào tai cô thấp giọng nói một câu, Nguyễn La lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Anh nói: “Nếu em còn nghịch, tôi sẽ bắt em ngậm đến khi bắn ra đấy.”
Sáng sớm hôm sau, Trình Mỹ Trân đến. Dì Mai đã có bài học, bảo cô ấy đợi ở dưới lầu. Cô gái nhỏ đã không còn sự tích cực trước đó, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Chu Chi Nam xuống lầu, lặng lẽ đóng cửa lại vì sợ đánh thức Nguyễn La, xuống cầu thang thì thấy Trình Mỹ Trân, anh chủ động nói chuyện.
“Đến tìm La Nhi à?”
“Vâng, ông chủ Chu.”
Anh đi thẳng vào phòng bếp, nhưng cái cau mày buồn rầu của Trình Mỹ Trân đã đập vào mắt anh: “Vẫn còn sớm, cô đã ăn sáng chưa?”
“Chưa … chưa ăn.”
Chu Chi Nam xua tay, phòng bếp dọn thêm cháo hạt sen nấm tuyết và trà sâm. Dì Mai đến phòng khách, nói nhỏ với Trình Mỹ Trân: “Ông chủ bảo cô vào ăn sáng.”
Trình Mỹ Trân đặt món quà cô ấy mang trên tay xuống, ngồi xuống bên cạnh Chu Chi Nam, lơ đễnh ăn hết bát cháo.
Chu Chi Nam giả vờ như không nhìn thấy, xem lướt qua tờ báo buổi sáng hôm nay, nhấp một ngụm trà sâm. Thời gian gần đây công việc kinh doanh của hiệu thuốc Trình Ký ảm đạm và sa sút, đây cũng được coi là điều xui xẻo với Trình Sơn. Bây giờ chiến tranh có thể nổ ra bất cứ lúc nào, nhưng không ai biết khi nào nó sẽ bắt đầu. Nếu chiến tranh xảy ra, công việc kinh doanh của Trình Sơn sẽ phát triển vượt bậc. Nhưng bây giờ trong một tình cảnh bất tiện như vậy, khắp nơi nhìn chằm chằm vào các cửa hàng thuốc lâu đời ở Thượng Hải. Thuốc này không đạt chuẩn, thuốc kia không đạt chuẩn, Trình Sơn sớm đã nhận ra thuốc Tây rất hút hàng, hai năm qua hầu hết công việc kinh doanh của ông ta đều liên quan đến thuốc Tây.
Ông ta cả gan kinh doanh thuốc Tây, người Nhật chắc chắn sẽ để mắt tới, quân thống lĩnh cũng chen vào ăn, bây giờ Trình Sơn khổ không tả được. Trong bữa tiệc cách đây mấy ngày, Chu Chi Nam nhìn thấy ông ta đi tìm người xã giao, đáng tiếc những người đó còn sợ không tránh được ông ta.
Lòng người thường chân thật như vậy, người giàu có thì chơi bời chè chén hát hò, kẻ dưới đáy phải lao động 200% sức lực mới tồn tại được.
Trình Mỹ Trân không phải Nguyễn La, anh sẽ không thương hại cô ấy dù chỉ một chút. Sau khi ăn xong bữa sáng, anh lau tay và súc miệng rồi đi ra ngoài, để lại Trình Mỹ Trân một mình trước bàn ăn.
Mấy năm gần đây Nguyễn La gặp nhiều may mắn về tài lộc, liên tục nhận được quà. Trình Mỹ Trân tặng cô một mặt dây chuyền ngọc bích, cô không biết nhìn hàng nhưng có thể nhận ra màu sắc rất tinh khiết của món đồ này, giá trị của nó không hề rẻ.
Cô biết Trình Mỹ Trân sẽ không tặng cô thứ gì đó mà không có lý do, chứ đừng nói đến một thứ đắt tiền như vậy. Mà cô không thích ngọc bích, nếu cô muốn cô sẽ bảo Chu Chi Nam mua cho, không thể nhận quà của Trình Mỹ Trân vô duyên vô cớ.
“Sao tự nhiên cậu lại tặng món đồ quý giá như vậy cho tớ, có chuyện gì cứ nói là được. Hôm đó tớ cũng không giận cậu, tớ chỉ thấy Thẩm Trọng Dân kia thật sự không phải dạng người tốt đẹp. Cậu không phải là người dẻo miệng hay biện bạch, tớ không giận lây sang cậu.”
Trình Mỹ Trân cúi đầu không nói, Nguyễn La nhìn kỹ gương mặt nhỏ nhắn của cô ấy, cảm thấy mắt cô ấy hơi sưng đỏ, dường như hôm qua cô ấy đã khóc rất nhiều.
“Tớ thấy hình như cậu đã khóc?” Cô kiên nhẫn hỏi.
“Chu La, cậu cứu nhà tớ với.” Trình Mỹ Trân vừa nói vừa nức nở.
“Tớ cứu cậu thế nào?”
Trình Mỹ Trân vừa kể chuyện nhà cô ấy vừa khóc sướt mướt, nói đến tình trạng thảm hại hiện tại của bố cô ấy, mỗi bước đi của nhà họ Trình đều gian khó.
“Trình Ký được tổ tiên truyền lại, bố tớ nói rằng hiệu thuốc không thể không có. Nhưng bây giờ không có tiền duy trì, của hồi môn của mẹ tớ cũng đã bán hết rồi. Miếng ngọc bích này cũng là mới làm… Chu La, giúp tớ cầu xin ông chủ Chu đi. Hôm trước tớ đã làm cậu không vui, cậu đánh tớ mắng tớ gì cũng được. Là lỗi của tớ, tớ không nên giở tính khí ŧıểυ thư, hôm qua thà chết cũng không muốn đến xin lỗi cậu, bố đã đánh tớ rồi. Nếu cậu muốn đánh tớ, tớ cũng không nói nửa lời.”
Trình Mỹ Trân điên rồi. Nguyễn La đã gặp Trình Sơn vài lần, nhìn mặt ông ta giống kiểu không có tình người, không ngờ đến con gái mình cũng có thể ra tay được. Nghĩ lại thật nực cười, nhà họ Trình mấy đời giàu sang phú quý, hôm nay lại ăn nói khép nép với Nguyễn La xuất thân hèn mọn.
Nhưng tiền của Chu Chi Nam không phải của cô, lúc tâm trạng anh vui vẻ, cô chủ động hôn thì lập tức giao hợp đồng mua bán nhà cho cô, nếu tâm trạng không tốt thì đánh cho Nguyễn La cô một trận cũng không phải chuyện lạ. Nguyễn La biết tầm quan trọng của mình nên không thể tự tiện đồng ý.
“Mỹ Trân, nếu tớ có tài sản trong tay, cậu muốn tớ bỏ tiền ra giúp đỡ, tớ sẽ làm. Nhưng rõ ràng người cậu nên cầu xin là Chu Chi Nam, cậu bảo bố cậu đến thương hội mà tìm anh ấy, chứ không phải đến đây tìm tớ.”
Trình Mỹ Trân bình thường ăn nói vụng về, những lời hay ý đẹp vừa rồi có lẽ là do bố mẹ cô ấy chỉ cho, bây giờ vừa mở miệng đã làm trái tim Nguyễn La nguội lạnh đi hơn nửa.
“Chu La, từ năm mười sáu tuổi cậu đã ở với Chu Chi Nam, anh ấy luôn chiều chuộng cậu, đây chỉ là chút chuyện thủ thỉ bên gối thôi mà. Cậu coi tớ là bạn bè hay người hầu kẻ hạ tớ cũng không so đo, tớ chỉ cầu xin cậu giúp tớ một tay.”
Câu nói đầu tiên của cô ấy đã đủ để cho Nguyễn La tức giận, Nguyễn La chỉ cười lạnh, nhìn cô ấy, xem cô ấy còn nói những lời khó nghe nào nữa.
“Tớ… bố tớ vốn nói rằng ông ấy đã nhờ người điều tra riêng những người thân cận của Chu Chi Nam, nhưng tiếc rằng hầu hết người thân của anh ấy đều định cư ở nước ngoài. Lâm Vãn Thu cũng đã đi, chỉ còn một mình cậu.”
“Ông ấy điều tra được… nói rằng … ông chủ Chu là một người bệnh hoạn, thích thiếu nữ non nớt, ông ấy muốn tớ phục vụ ông chủ Chu. Tớ không muốn, tớ không biết cậu xuất thân như thế nào, nhưng nhà tớ mấy đời đều nhà cao cửa rộng, tớ chắc chắn không muốn chồng mình lại đáng tuổi bố mình… mà anh ấy đã cưới hai lần… a…”
Nguyễn La tát vào mặt Trình Mỹ Trân, một cái tát gọn gàng.
Một ŧıểυ thư con nhà giàu, trong hoàn cảnh như vậy vẫn còn bàn xuất thân trước mặt cô, sao Chu Chi Nam lại thành đồ vật để cô ấy lựa chọn rồi.
Người hầu đang quét dọn nghe thấy tiếng động thì vội vàng bước vào sảnh lớn, bị Nguyễn La ra lệnh lùi xuống. Nghe thấy giọng điệu không mấy tốt lành của cô thì không ai muốn gây chuyện. Chỉ còn hai người ở lại ở trong phòng khách, Nguyễn La tát rất mạnh, gương mặt được cưng chiều của Trình Mỹ Trân đỏ lên.
“Cô đúng là một con ngỗng ngu ngốc, tôi khuyên Trình Sơn bây giờ làm ăn không tốt thì đừng cố nữa, không bằng đến Thượng Hải mời một người có tri thức tài năng đến nhà dạy dỗ đứa con gái không biết nói chuyện của mình, để nói những lời đẹp đẽ hơn trước khi đi cầu xin giúp đỡ.”
“Thẩm Trọng Dân ở trước mặt tôi nói Chu Chi Nam không tốt, tôi cho người đuổi anh ta ra ngoài. Hôm nay cô đến đây không sợ nhận được sự không vừa ý của người khác sao? Tôi sẽ nói cho Chu Chi Nam những lời vô liêm sỉ mà cô vừa nói, cô nghĩ xem cái hiệu thuốc sắp phá sản nhà cô có thể lụi tàn nhanh chóng hơn không?”
“Hôm nay Trình ŧıểυ thư cố tình đi bán mình, nhưng giá thị trường không tốt, không gặp được người mua bằng lòng ra giá cao như Chu Chi Nam. Làm gái không dễ, không thể suy nghĩ như cô, phải chuẩn bị sẵn sàng từ sớm, nói không chừng gặp phải loại người thích làm nhục cô, đến lúc đó than thầm rồi gọi tên Chu Chi Nam thì hay lắm.”
Nguyễn La nói đến mức sắc mặt của Trình Mỹ Trân rất khó coi, vốn dĩ cô ấy không thích Nguyễn La chút nào, Chu Chi Nam chưa bao giờ nói rõ thân phận của cô ra bên ngoài. Mọi người chỉ nhìn thấy đó là cô Chu từ nhà họ Chu đi ra nên đều nhịn ba phần. Khi cô mới vào trường, Trình Sơn đã thăm dò gia đình bạn bè của cô và nắm rất rõ, người tên Chu La này chắc chắn phải xã giao, nên cô ấy mới cố tình lấy lòng Nguyễn La.
Mấy năm gần đây ở Thượng Hải không phổ biến kết hôn sớm nên Trình Sơn không cho cô ấy kết hôn sớm, chỉ vì để cô ấy có thêm thời gian lựa chọn, nhưng bây giờ nhà họ Trình có chuyện, mọi người đều tránh mặt như tránh rắn rết, đừng nói đến việc đính hôn.
Trình Mỹ Trân vô cùng khó chịu với Nguyễn La, tính tình cô kỳ quái, ăn nói cộc cằn. Lúc nào cô ấy cũng phải ngon ngọt dỗ dành, cô ấy đã từng ghen tị với việc Chu Chi Nam chiều chuộng cô. Nhưng từ khi bắt gặp Chu Chi nam đánh Nguyễn La đến mức quần áo xộc xệch thì cô ấy đã không hâm mộ nữa.
Chu Chi Nam mặc dù trời sinh đẹp trai, nhưng đã ngoài ba mươi, trông không giống những người trẻ tuổi bọn họ. Cô ấy ngưỡng mộ Thẩm Trọng Dân, bởi vì cậu ta lạc quan, cố gắng trong cuộc sống, sống nhàn hạ qua ngày. Chưa kể cậu ta còn nói về tự do và dân chủ, tư tưởng phương Tây kiểu mới, hợp thời thượng.
Sự nhân ái cuối cùng Nguyễn La dành cho Trình Mỹ Trân là cử tài xế đưa cô ấy về nhà.
Cho đến nay, có thể nói rằng Nguyễn La cô không có bạn bè nào ở bến Thượng Hải nữa.