Tình cũ gặp nhau, không khí bỗng chốc trở nên gượng gạo và đắng chát. Một Lâm Vãn Thu luôn bình tĩnh tự tin trong mỗi cuộc xã giao, bây giờ bỗng giống như một người câm. Chu Chi Nam dẫn mọi người vào phòng khách, bốn người không có ý định ngồi xuống nên vẫn đứng nguyên. Dì Mai đã pha xong trà và mang lên, xung quanh phảng phất hương thơm của lá trà.
Cuối cùng, Phùng Mộc Trạch lên tiếng trước: “Vãn Thu, đã lâu không gặp.”
Nguyễn La cảm thấy giọng điệu của Phùng Mộc Trạch rất hợp với vẻ ngoài lịch sự dịu dàng của anh ấy. Tiếc là người đàn ông này không đeo kính gọng vàng, như vậy mới đúng là thư sinh nho nhã. Cô còn tưởng rằng mấy vị học sĩ đều là những người đỉnh đầu trơ trọi, đeo mắt kính thật dày. Nhưng Phùng Mộc Trạch không như vậy, gương mặt anh ấy rất đẹp trai, chẳng giống với khuôn mặt sắc bén như tượng tạc của ai kia. Cho dù các đường nét trên mặt Chu Chi Nam ưa nhìn hơn những người khác, nhưng luôn khiến người ta có cảm giác lạnh nhạt xa cách, thiếu đi mấy phần dịu dàng.
Trong lòng cô cảm thấy kinh ngạc về Lâm Vãn Thu. Mười sáu tuổi đã dám có thai trước khi kết hôn, người thầm mến trong lòng mười mấy năm còn là một người hiền lành điềm đạm, thật là tốt. Cô không khỏi ôm giấc mộng thiếu nữ, một người đàn ông như vậy thật đáng giá để yêu. Về phần Chu Chi Nam…
Lâm Vãn Thu nghẹn ngào, lấy khăn tay che mặt, quay lưng về phía Phùng Mộc Trạch. Nguyễn La đoán là do cô ấy không khống chế được cảm xúc. Nếu như chỉ nói về chuyện cũ thì dù nhắc đến một vạn lần cũng chỉ xem như là một đoạn quá khứ đã qua mà thôi. So với việc nhắc lại đó thì nhìn thấy người ấy đứng ngay trước mặt mới khiến trái tim đau đớn nhất, nếu không thể khóc thật to thì không nhẹ lòng được.
“Em đừng khóc. Nếu em khóc, lá mùa thu lại rơi thêm thê lương.”
Nguyễn La đến từng tuổi này nhưng chưa bao giờ được nghe những câu nói dỗ dành ngọt ngào như thế này từ một đàn ông. Sau khi nghe những lời này của Phùng Mộc Trạch, sắc mặt Lâm Vãn Thu đỏ ửng, còn cô thì cúi đầu cười trộm mà không biết ánh mắt Chu Chi Nam đang nhìn về phía mình cũng trở nên lạnh lùng.
Lâm Vãn Thu vẫn im lặng, Phùng Mộc Trạch xấu hổ chỉ biết đứng đó. Nguyễn La không đành lòng nên mở lời điều chỉnh bầu không khí: “Chào Phùng tiên sinh, anh giúp tôi chỉ vẽ bức tranh này được không?”
Ngoài việc dạy học, Phùng Mộc Trạch còn có hiểu biết về mỹ thuật. Đặt cặp sách xuống, anh ta đi đến bàn vẽ và xem xét nó. Lâm Vãn Thu lén lau nước mắt.
…
Bốn người cùng nhau ăn cơm tối. Hành lý của Phùng Mộc Trạch được Chu Chi Nam sắp xếp đưa đến phòng cho khách, anh muốn giữ anh ấy ở lại nhà họ Chu. Rốt cuộc thì Lâm Vãn Thu cũng mở miệng, nhưng cô ấy chỉ đáp lại một tiếng, không chủ động nói thêm gì. Từ lâu trong lòng Lâm Vãn Thu đã chết lặng rồi. Chờ đợi trong vô vọng suốt mười ba năm nên cô ấy cần có thời gian để xoa dịu mới có thể tiếp nhận hiện thực.
Nguyễn La rất thích người như Phùng Mộc Trạch, trong bữa cơm, cô liên tục gọi “Phùng tiên sinh” mà không hề để ý tới sắc mặt Chu Chi Nam đã đen đến mức không thể nhìn được nữa.
Hóa ra Phùng Mộc Trạch về tế tổ, anh ấy đã ở lại một khách sạn của Thượng Hải được mấy ngày. Bốn năm trước Lâm Vãn Thu đã bán căn biệt thự của nhà họ Lâm. Tất cả những lá thư anh ấy gửi về nhà họ Lâm đều bị trả lại, liên lạc cũng bị cắt đứt, anh ấy tưởng rằng đoạn tình cảm này đã chấm dứt như vậy. Đến năm nay, hợp đồng giảng dạy ký với đại học Hong Kong mới hết kỳ hạn, anh ấy không ký tiếp mà chọn quay lại Thượng Hải để thờ cúng cha mẹ, nhân tiện thăm dò xem có nghe ngóng được tình hình của Lâm Vãn Thu hay không.
Ai chẳng biết tên thật của bà Chu, huống chi địa vị bây giờ của Chu Chi Nam ở bến Thượng Hải đâu giống như trước đây. Lúc này anh ấy mới biết người mình yêu đã gả cho người khác. Nhắc lại chuyện này, nét mặt của Phùng Mộc Trạch có một chút xót xa, ngay cả cười cũng hơi gượng gạo.
Nguyễn La thấy dáng vẻ anh ấy có chút thẫn thờ thì đoán có lẽ anh ấy không biết sự thật về mối quan hệ của Lâm Vãn Thu và Chu Chi Nam. Nếu Chu Chi Nam không nói, vậy thì cô cũng không nên nói, chuyện này vốn dĩ là việc Lâm Vãn Thu cần làm.
“Vậy anh đã lấy vợ chưa? Con cái năm nay bao tuổi rồi?”
Anh ấy xấu hổ cười, trả lời: “Tôi vẫn chưa cưới vợ, cảm thấy chưa tìm được tình yêu đích thực của đời mình nên không thể quyết định qua loa được.”
Cô khẽ liếc thấy đôi mắt Lâm Vãn Thu ngập nước. Trong lòng Nguyễn La thầm trách Lâm Vãn Thu làm ra vẻ. Là cô ấy nói muốn rời đi với Phùng Mộc Trạch nhưng cuối cùng lại bặt vô âm tín, chỉ có tên thư sinh ngốc nghếch này vẫn khờ khạo chờ đợi.
Ăn cơm xong, Chu Chi Nam lên thư phòng ở trên lầu, lúc đi ngang qua thì nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý. Nguyễn La cảm thấy khó hiểu, nhưng anh đã bỏ cô lại phía sau. Cô ngồi với Lâm Vãn Thu và Phùng Mộc Trạch ở trong phòng khách một lúc. Ba người không nói với nhau câu nào, Nguyễn La mới nhận ra rồi nhanh chóng chạy lên lầu.
Cô không về phòng của mình mà đi đến phòng đàn. Trước khi ăn cơm tối, cô đã cho người mang bàn vẽ đến phòng đàn ở trên lầu. Lúc này thời gian vẫn còn sớm, cô định vẽ thêm vài nét. Nhưng vừa đến phòng đàn lại không thấy bàn vẽ đâu cả, không cần nghĩ cũng biết là do Chu Chi Nam lén lút làm.
Cô lập tức đi thẳng đến thư phòng của anh, cũng không thèm gõ cửa mà đã mở ra bước vào. Chu Chi Nam nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, trên mặt không có biểu cảm gì, nói: “Càng ngày càng không có quy củ, ngay cả cửa cũng không gõ.”
Quả nhiên là bàn vẽ của cô đang đặt bên cạnh bàn của anh, nhưng nét vẽ trên bức tranh đã bị thay đổi.
“Sao anh lại sửa lung tung lên tranh của tôi như thế?”
“Phùng Mộc Trạch có thể sửa, tại sao tôi không thể sửa?” Giọng anh trở nên lạnh lùng, nhìn cô một cách sắc bén.
Nguyễn La nhíu mày đứng trước bàn vẽ. Chu Chi Nam tô lại hết tất cả những màu mà Phùng Mộc Trạch đã sửa cho cô, còn phủ thêm màu sắc của riêng của anh nữa. Màu sắc tổng thể quá tối, nhìn qua thì thấy giống với phong cách của Chu Chi Nam: u tối thâm sâu, thầm lặng nhưng mạnh mẽ.
“Phùng tiên sinh là một học sĩ, sao có thể so sánh với một thương nhân toàn thân tỏa ra mùi tiền như anh được chứ.”
Nếu có một ngày Chu Chi Nam chết, thì nhất định là bị Nguyễn La chọc cho tức chết. Nhưng trong hai năm qua anh đã học được cách bình tĩnh, anh tội gì phải tức giận vì những lời nhận xét ác ý của cô chứ. Chu Chi Nam là một thương nhân, anh biết làm thế nào để bù đắp lại.
Giọng điệu của anh không thay đổi, vẫn là dáng vẻ bình tĩnh nói: “Nếu em thích vẽ tranh thì tìm một giáo viên về dạy cho em.”
“Không biết Phùng Mộc Trạch có thể ở lại Thượng Hải bao lâu, tôi có thể xin anh ấy làm thầy của tôi được không? Anh ấy không phải là một tên mọt sách, hơn nữa đã từng sống ở Hong Kong, nên những gì anh ấy tiếp xúc rất thú vị. Như vậy anh ấy không những có thể dạy tôi vẽ tranh, mà còn có thể kể cho tôi nghe một số điều hay ho.”
Cô nói xong thì quay lại nhìn Chu Chi Nam, thấy anh cười với mình. Nói là cười thì cũng không đúng, giống như là cười lại như không cười vậy, cảm thấy rất xấu xa.
“Vẻ mặt này của anh là có ý gì, khó coi chết đi được.”
Chu Chi Nam mở miệng: “Tôi còn tưởng em thích trò chuyện với Hán Thanh, hôm nay lại thấy em thích Phùng Mộc Trạch, sao hả?”
Chỉ với anh là không hề thấy hứng thú.
Nguyễn La ngồi xuống, mở một hộp bánh ngọt ở trên bàn anh, đáp lời: “Tôi không thích anh ấy, chỉ cảm thấy mắt nhìn người của Lâm Vãn Thu rất tốt.”
“Tốt nhất em nên giữ khoảng cách với anh ta.” Nói xong những lời không đầu không đuôi này, anh đứng dậy rời khỏi thư phòng, Nguyễn La cũng không biết anh đi đâu.
Sau khi tô nốt những phần còn lại của bức tranh, cô cảm thấy có chút mệt mỏi. Nhìn lên thời gian, đã một tiếng trôi qua. Lúc này Nguyễn La mới lững thững trở về phòng.
Vừa mở cửa ra, người tắm rửa sạch sẽ nằm ở trên giường còn không phải là Chu Chi Nam sao.
“Anh không có phòng ngủ riêng của mình ư? Lúc nào cũng chạy đến giường của tôi, thật là không có quy tắc gì cả.” Những câu trách mắng của cô khiến anh cảm thấy nghẹn lời.
Chu Chi Nam đặt quyển sách trong tay xuống, đáp: “Quy tắc trong nhà không phải là do tôi định đoạt sao?”
Nguyễn La mở tủ tìm quần áo để thay, trong miệng vẫn không chịu thua: “Độc tài.”
Sau khi tắt đèn, Nguyễn La mở miệng hỏi: “Nếu Lâm Vãn Thu muốn rời đi với Phùng Mộc Trạch, vậy anh có ly hôn với cô ấy không?”
“Nếu cô ấy quyết định nói với tôi, đương nhiên tôi sẽ đồng ý.”
“Chu Chi Nam, anh đau lòng sao?”
Chu Chi Nam bị vấn đề này của cô làm cho ngượng ngùng: “Tôi không yêu Vãn Thu, chỉ coi cô ấy như chị em.”
“Ồ.” Đôi mắt của Nguyễn La đảo tới đảo lui, không hề buồn ngủ.
Thực tế Chu Chi Nam cũng không thấy buồn ngủ. Nếu cô đã không mệt, vậy chi bằng dành thời gian làm một số chuyện khác.
…
Nguyễn La nằm sấp ở trên giường, tấm lưng trắng nõn trơn bóng đối diện với anh. Chu Chi Nam đang đè lên người cô, hai cánh mông của cô hơi nâng lên.
Anh cố tình giày vò rồi đột nhiên đâm thẳng vào điểm nhạy cảm đang nhô cao của cô. Nguyễn La không chịu đựng được, vỏ gối đều bị cô túm chặt đến mức nhăn nhúm, cô cong người muốn trốn tránh. Cô ghét bản thân mình vì cả người đã mềm nhũn, Chu Chi Nam hơi dùng sức ôm hông cô, lại biến thành tư thế để mặc cho anh chà đạp.
Bây giờ phòng cho khách đã có người ở, hơn nữa phòng của Nguyễn La gần với phòng khách nhất. Cô nghe thấy tiếng Phùng Mộc Trạch đi qua phòng mình để đến phòng khách thì bất chợt hốt hoảng.
Cô không thể không kìm nén những tiếng rêи ɾỉ của mình, Chu Chi Nam rất vui vẻ khi giúp cô.
Bàn tay thon dài của anh che đi đôi môi anh đào của cô, cũng cẩn thận chừa lại khoảng cách để cô thở. Sau đó, những tiếng rêи ɾỉ đã bị anh chặn lại trong miệng. Vừa giống như thiếu oxy nhưng lại vừa không giống, Nguyễn La cảm thấy suy nghĩ của mình trở nên mơ hồ, điểm mẫn cảm dưới thân cũng bị anh trêu chọc đến vỡ vụn.
Nguyễn La rất muốn cầu xin anh nhưng lại không thể mở miệng được. Cô tự hỏi sao hôm nay hiệu quả chiến đấu của Chu Chi Nam lại thấp như vậy. Cô nói ra những lời cay nghiệt nhưng anh cũng không thèm nói lại. Hóa ra là đang đợi lúc này cô mở miệng cầu xin.
Huyệt nhỏ của cô như ngập trong nước. Vốn dĩ nơi đó của Nguyễn La vẫn luôn mẫn cảm, nên không biết đã ra bao nhiêu lần, có lẽ còn chảy xuống cả ga giường.
Bây giờ Chu Chi Nam rất sảng khoái, vì mỗi khi hoa huy*t của cô co rút lại mυ"ŧ chặt lấy chỗ đó của anh. Hơn nữa lúc này ŧıểυ bá vương nhà họ Chu không còn sức lực cử động nữa, chỉ có thể khóc thút thít ở dưới người anh, chịu đựng sự bắt nạt của anh.
Chu Chi Nam đúng là tên thương nhân xấu xa nhất. Sau khi sung sướиɠ và bắt nạt cô đủ rồi, anh mới ghé vào tai cô hỏi: “Lần trước em nói tôi là lão già không biết xấu hổ đúng không?”
Anh đâm vào sâu hơn, cô thiếu chút nữa đã cảm thấy dường như hai túi thịt kia của anh cũng muốn chui vào trong. Huyệt nhỏ không chịu nổi nữa. Cô chỉ có thể để anh che miệng mình lại, tiếng rêи ɾỉ cũng khó chịu không được tự nhiên, giống như đang cố gắng kìm nén.
“Hôm nay em nói cả người tôi tỏa ra mùi tiền, đúng không?”
Cuối cùng cô cảm thấy mơ màng mà ngất đi, ngực cô chắc chắn sẽ bầm tím vì bị anh giày vò, mông cũng sẽ đau rát vì bị anh đánh. Xác định con thú nhỏ nằm dưới thân mình không còn phản kháng được nữa, Chu Chi Nam bất chấp mà đâm mấy chục lần vào tận nơi sâu nhất của cô rồi mới bắn ra.
Sau khi nghỉ ngơi vài phút anh mới chịu rút ra. Cô gái mềm mại đáng yêu của anh đã ngủ thiếp dưới thân anh, trên mặt của cô còn vương mấy giọt nước mắt.
Chu Chi Nam cảm thấy mình như một tên biến thái vậy, vì bây giờ trong lòng anh cảm thấy rất thoải mái.