Ngực Bùi Tranh bị đấm một cú đau điếng.
Anh dùng tay trái giữ chặt eo cô, ôm mạnh vào lòng.
kɧoáı ©ảʍ sắp đến đỉnh điểm khiến anh cúi xuống cắn vào dái tai cô, ép cô cúi đầu nhìn vật đang ở trong lòng bàn tay mình: “Chử Ngọc, ngày đầu chuyển trường tôi đã muốn cậu nhìn thấy tôi như thế này rồi. Hai ngày nay khi tự xử, tôi cứ nghĩ không biết bên dưới của cậu có mềm mại giống như tôi nghĩ không.”
Anh thở dốc, ngửa lòng bàn tay, nắm lấy cổ tay cô, ép cô cầm lấy: “Môi cậu không chỉ mềm mà ngay cả nơi đó cũm mềm nữa.”
Tai Chử Ngọc như muốn nổ tung.
Cô không hiểu tại sao Bùi Tranh lại có thể nói ra những lời thô tục, vô liêm sỉ và không biết xấu hổ như vậy.
Tay cô ra sức rụt lại, nhưng vật nóng bỏng áp vào tay cô lại đột ngột cọ xát vài cái.
Anh rên lên một tiếng, dịch trắng đặc sệt ngay lập tức bắn đầy ngón tay và lòng bàn tay cô.
Chử Ngọc ngẩn ngơ nhìn chất lỏng trên tay, cơ thể cô ngay lập tức bị kéo lại, bị anh ôm vào lòng.
Bùi Tranh thong thả lấy khăn ướt bên cạnh, cẩn thận lau sạch từng ngón tay cho cô.
Ngửi thấy mùi hương trên người Chử Ngọc, anh lại thấy bứt rứt muốn liếʍ cô.
Anh nhíu mày khó chịu, rút khăn giấy ra lau phần thân dưới dính nhớp cho cô.
Cô quá gầy, nhìn như gió thổi là ngã, phải tìm cách bồi bổ cho cô một chút mới được.
Bùi Tranh lấy bộ đồ ngủ bên gối mặc vào cho cô, rồi kéo khóa quần jean của mình lên.
Nếu cứ tiếp tục, anh chắc chắn sẽ hành hạ cô đến tối muộn, mà cơ thể Chử Ngọc không thể chịu được.
Anh đảo mắt nhìn quanh, ngồi lại trên giường, đưa cốc nước nóng đến bên môi cô.
Chử Ngọc nhìn anh, siết chặt một góc chăn, đôi mắt đỏ hoe.
Bùi Tranh khẽ sững sờ, ngồi sát lại gần cô.
“Cậu đừng khóc.” Anh nhíu mày, bàn tay có chút cứng đờ, “Lần sau tôi sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Chử Ngọc không thèm để ý đến anh nữa, ném lại một chữ “Cút” rồi chui vào trong chăn.
Nhưng như vậy vẫn không hả giận, cô chỉnh lại váy ngủ, bước xuống giường kéo cổ tay Bùi Tranh, đẩy anh ra ngoài.
Bùi Tranh phối hợp bước ra, vừa mặc áo hoodie vừa bị cô đẩy đi.
Cánh cửa mở ra, bên ngoài là Hàn Nhạn Thời đã đợi từ lâu.
Anh ta liếc thấy đôi môi Chử Ngọc sưng đỏ, ánh mắt chú ý đó ngay lập tức đã bị cơ thể cao lớn của Bùi Tranh che khuất.
Anh vừa mặc xong áo hoodie, cánh cửa phía sau cũng vừa rầm một tiếng đóng lại.
“Mày đã làm gì vậy?” Hàn Nhạn Thời nghiến răng, “Mày thật sự đã—”
“Tao chưa đến mức khốn nạn như mày nghĩ.” Bùi Tranh chạm vào môi mình, đưa tay khoác vai anh ta, “Nhưng bây giờ Chử Ngọc là người của tao. Nhạn Thời, tao chỉ nói một lần, mày tránh xa cô ấy ra.”
Hàn Nhạn Thời trước nay không có bạn gái, cũng chẳng mấy quan tâm đến con gái. Nhưng việc anh ta chỉ gặp một lần đã có thể nhớ tên Chử Ngọc, thậm chí nhận ra cô ở ven đường, khiến Bùi Tranh không thể không cảnh giác.
“Mày có ý gì, sợ tao cướp người à?” Hàn Nhạn Thời đấm anh một cú, cười mỉa mai, “Tao không khốn nạn như mày, một cô gái đáng thương như vậy mà mày còn cưỡng ép, mày còn là người không đấy?”
Hai người đi đến cửa hàng tiện lợi dưới lầu.
“Nhạn Thời, tao trả lại câu nói đó cho mày.” Bùi Tranh lấy một chai nước khoáng từ tủ lạnh đưa cho anh ta, rồi tự mình mở một chai khác: “Đều là đàn ông cả, mày đừng có giả vờ trước mặt tao.”
Hàn Nhạn Thời nghiến răng nghiến lợi mở nắp chai nước: “Tao không vô liêm sỉ như mày.”
Bùi Tranh không để tâm đến lời chỉ trích của anh ta, cúi đầu tìm kiếm nhà hàng gần nhất trên điện thoại.
Chử Ngọc sức khỏe kém như vậy, chắc chắn là không ăn uống tử tế.
Không biết trong thẻ ăn của cô còn tiền không?
Nghĩ đến đây, anh khẽ nhíu mày, quay sang hỏi Hàn Nhạn Thời: “Thẻ ăn ở trường mình mỗi lần nạp tối đa được bao nhiêu tiền?”
“Không biết.” Hàn Nhạn Thời chui vào ghế lái, cười khẩy một tiếng: “Mau lên xe đi, trời sắp mưa to rồi.”