Gió Lùa Mây Bay

Chương 3: Tên ác quỷ tồi tệ

Trước Sau

break

Chử Ngọc ngồi trong bồn tắm, cơ thể được bao bọc bởi làn nước ấm. 

Chiếc bồn này được cô mang về từ ký túc xá du học sinh năm ngoái, một cô bạn tốt bụng tặng lại cho cô khi chưa dùng đến. 

Làn nước ấm áp giúp cơ thể đang run rẩy của cô dần ổn định trở lại, các mạch máu như được ủi phẳng từng chút một. Sau khi ngâm mình một lúc, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, cô vội lau khô người, quấn khăn tắm rồi bước ra.

Bên ngoài, Bùi Tranh đứng trước cửa phòng ngủ của cô, ngước mắt nhìn khi nghe tiếng cô đi ra.

Chiếc khăn tắm quấn đến ngực, làn da Chử Ngọc trắng nõn tỏa ra hơi nóng như sữa, mái tóc ướt buông xõa sau lưng như một dòng thác. 

Cô mở cửa, mời anh vào phòng ngủ của mình. 

Bùi Tranh nhìn cô khóa trái cửa rồi đánh giá cách bài trí bên trong. 

Phòng cô khá nhỏ, chiếc giường đã chiếm phần lớn diện tích, ngoài ra chỉ có một chiếc bàn học nhỏ, có lẽ là nơi cô học bài và làm việc.

Chử Ngọc đặt dép ngay ngắn rồi nhanh chóng chui vào chăn. 

Việc để lộ da thịt trước một người chưa quen khiến cô cảm thấy bất an. 

Bùi Tranh ngồi xuống mép giường, chỉ thấy vẻ mặt cô hiện lên nét kiên quyết.

Cô nắm chặt chăn, nhắm mắt lại: “Cậu cứ làm đi.”

Đôi chân thon dài chui ra khỏi lớp chăn. 

Bùi Tranh nhìn chằm chằm vào mắt cá chân cô vài giây, rồi bàn tay nóng bỏng đặt lên bắp chân. 

Cơ thể cô gái khẽ run lên, dần dần tách chân ra theo động tác của anh. 

Bùi Tranh nhẹ nhàng vén chăn lên, chăm chú nhìn khung cảnh ẩn sau chiếc khăn tắm. 

Đôi chân muốn khép lại nhưng bị lực của anh ép tách ra, dưới lớp lông tơ thưa thớt, miệng huyệt hồng hào khép chặt, giống như một con trai nhút nhát đang khép chặt lớp vỏ cứng.

Yết hầu của anh khẽ cuộn lăn lên xuống, bàn tay nóng bỏng trượt lên đùi cô.

Chử Ngọc nghiến chặt răng, ánh mắt đối phương nóng bỏng như dung nham - anh ta đang thản nhiên nhìn vào nơi riêng tư nhất của cô. Khoảnh khắc ấy, Chử Ngọc chợt nhận ra mình chưa từng nghĩ đến việc nếu duy trì mối quan hệ thể xác kỳ lạ này với một người bạn cùng lớp, thì sau này sẽ đối diện với anh ta ở trường như thế nào. Cô căng thẳng khép chặt hai chân lại, nhưng mắt cá chân ngay lập tức bị anh giữ chặt và tách ra.

Bùi Tranh đã cúi đầu, ngồi bên mép giường, nắm lấy mắt cá chân cô, để vùng kín của cô hoàn toàn phơi bày trước mặt anh.

Đúng như anh tưởng tượng, nơi đó rất trắng, và thoang thoảng mùi ngọt ngào.

Bùi Tranh ghé sát vào, hơi thở nóng bỏng phả vào vùng giữa hai chân cô. 

Chử Ngọc nhắm mắt, nắm chặt chăn, cảm nhận đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng lách vào khe ẩm ướt. 

Cơ thể cô co rúm lại như bị điện giật. 

Bùi Tranh giữ chặt mắt cá chân cô, dùng cả đầu lưỡi luồn vào khe mềm mại, đôi môi lạnh chạm vào hạt châu đang căng lên, giống như đang ngậm một miếng bánh kem dâu tây.

Trời ơi, trời ơi…

Chử Ngọc nghiến chặt răng, một luồng kɧoáı ©ảʍ lạ lẫm, dồn dập như điện xẹt thẳng lên não.

Bùi Tranh nuốt khan, đầu lưỡi đảo sâu vào khe hở rồi liếʍ lên, dòng nước từ nơi mềm mại như thạch tuôn ra như điên dại theo từng chuyển động của anh. 

Chử Ngọc hoảng hốt đưa tay xuống chạm vào cánh tay anh, giọng nói mang theo chút hoảng loạn: “Đừng liếʍ nữa... á... ưm...”

Bàn tay Bùi Tranh như một thỏi nam châm cực mạnh giữ chặt cổ tay đang cựa quậy của cô. 

Anh khẽ thở dốc, đột ngột dùng đầu lưỡi chọc vào hạt châu đang nhô ra. 

Cả người Chử Ngọc ửng lên một màu đỏ lạ thường. 

Tim cô đập nhanh, cắn chặt môi, nắm chặt chiếc chăn. 

Giọng rêи ɾỉ nghẹn lại nơi cổ họng, rồi từ từ bật ra: “A, đừng liếʍ chỗ đó... ưm... Bùi... Bùi... Bùi Tranh!”

Bùi Tranh cử động cánh tay, đầu lưỡi tiếp tục di chuyển xuống dưới, một dòng chất lỏng trong veo tuôn ra. 

Chử Ngọc co người lại như một con tôm, đầu óc trống rỗng vì kɧoáı ©ảʍ lạ lẫm, cô vừa thở dốc vừa ôm chặt lấy gối. Từ khóe mắt, cô thấy chàng trai trước mặt đưa tay cởi chiếc áo hoodie. 

Chử Ngọc lùi lại, vừa thở hổn hển vừa nhìn anh.

Bùi Tranh cởi chiếc áo hoodie đen ra, để lộ thân hình săn chắc, vạm vỡ. 

So với cơ thể gầy gò, trắng bệch của cô, Bùi Tranh có làn da sẫm màu hơn, các múi cơ rõ rệt cho thấy một cơ thể cường tráng, khỏe mạnh. 

Chử Ngọc thấy anh kéo khóa quần jean xuống, chiếc qυầи ɭóŧ màu đen dường như không thể che hết được vật cương cứng đang chực chờ ở bên trong. 

Cô sững sờ nhìn, suýt nữa hét lên, kéo chăn lùi lại phía sau, nhưng ngay sau đó đã bị anh ôm vào lòng.

“Cậu bảo là chỉ liếʍ… a…”

Chử Ngọc bị anh ôm từ phía sau vào trong lòng. 

Chiều cao và sức mạnh của anh dễ dàng khống chế cô. 

Bùi Tranh “suỵt” một tiếng bên tai cô rồi kéo qυầи ɭóŧ xuống, vật nóng bỏng từ phía sau đập vào giữa hai chân cô. 

Chử Ngọc giật mình run lên, một vật thể xa lạ, thô to đột ngột chen vào giữa hai chân, cô nghiến răng bẻ tay anh: “Cậu, cậu bảo chỉ liếʍ thôi mà, đừng, đừng…”

Bùi Tranh ôm chặt cô gái trong lòng, vật cứng cựa vùi vào khe ẩm ướt của cô, thoải mái thở dốc. 

Anh đã muốn làm điều này ngay từ lần đầu nhìn thấy cô. 

Cơ thể cô mềm mại đến khó tin, chỉ cần liếʍ một chút là đã ướt sũng. 

Anh nhấp hông, dươиɠ ѵậŧ cựa quậy cọ xát vào miệng huyệt, cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Vừa nãy Hàn Nhạn Thời không nói cho cậu biết, lời nói của tôi chưa bao giờ là thật sao?”

Giọng nói của ma quỷ vang lên bên tai.

Chử Ngọc khẽ thở dốc, cả người bị anh ôm chặt, không thể nhúc nhích. 

dươиɠ ѵậŧ thô to ghê rợn bên dưới cọ xát vào phía dưới của cô, mỗi lúc một mạnh hơn. kɧoáı ©ảʍ dồn dập, trước mắt cô lóe lên một vệt trắng, cô vô vọng nắm lấy cánh tay cơ bắp đang căng cứng của anh: “Tôi sẽ kiện cậu, ưm…”

Tiếng thở dốc của Bùi Tranh hòa thêm chút ý cười, anh cúi xuống cắn vào dái tai cô, đồng thời nhấp hông, vật kia trượt lên phía trên: “Kiện kiểu gì? Kiện thầy cô hay kiện hiệu trưởng, bảo cậu bị tôi đè lên giường mà cọ à?”

Chử Ngọc thở hổn hển, lồng ngực phập phồng, bị người phía sau ôm chặt eo. 

Bùi Tranh một tay vén chiếc khăn tắm của cô lên, hai bầu ngực trắng nõn không quá lớn cũng không quá nhỏ, vì còn trong độ tuổi phát triển nên trắng mịn như hai trái đào mới nhú. 

Bùi Tranh cúi xuống ngậm lấy núm vυ" của cô, cảm nhận cơ thể người trong lòng run rẩy: “Chử Ngọc, thả lỏng đi. Bên dưới cậu toàn là nước, cọ xát mới sướиɠ.”

Cơ thể mảnh mai của cô run rẩy không ngừng trước sự cọ xát của anh. 

Bùi Tranh cúi đầu nhìn cô, động tác dưới hông chậm lại, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống đôi môi nhợt nhạt của cô: “Thả lỏng, nhắm mắt lại, tôi sẽ không đi vào. Mới cọ một chút mà cậu đã thở dốc như vậy, tim có chịu nổi không?”

Chử Ngọc cố nén nước mắt, cúi đầu cắn mạnh vào cổ tay anh đang đặt trên ngực mình. 

Bùi Tranh không ngăn cản hành động cắn người của cô, anh rên lên một tiếng, mồ hôi trên trán lăn xuống. Một tay anh giữ chặt eo cô, vật kia mạnh mẽ luồn qua giữa hai chân cô, khiến cô kêu lên đau đớn.

“Cắn nữa tôi sẽ bắn hết vào trong.” Bùi Tranh bóp cằm cô, hôn một cái, “Cắn nữa đi.”

Tại sao cô lại dính vào một kẻ tồi tệ và vô lý như vậy chứ? 

Cả người Chử Ngọc run rẩy, co giật, đôi vai run rẩy không ngừng. 

Bùi Tranh nhìn vai cô và chậm lại động tác, cơ thể cô quá yếu ớt, cọ một chút đã có vẻ sắp ngất, đáng thương quá – anh nhấp hông, áp sát vật kia vào nơi mềm mại của cô, cúi xuống thở dốc bên tai cô: “Một là dùng tay, hai là để tôi cọ ra, cậu chọn cái nào?”

Bên trong cô mềm quá, khi ăn vào mềm, khi cọ cũng mềm.

“Thả lỏng.” Bùi Tranh vòng tay ôm eo cô, cúi xuống hôn lên những giọt nước mắt chảy ra nơi khóe mắt cô, “Tôi sẽ chậm lại để cậu thoải mái hơn, được không?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc