Kể từ hôm Khang Thu Thủy xuất hiện, suốt một tuần lễ, sáng nào Kiều Lê Vân cũng tìm ra một chỗ chân núi ngồi vẽ tranh. Nhưng máu tim nàng, vốn như mặt nước hồ phẳng lặng, bỗng một phen bị chàng trai khuấy động lên rồi, nàng còn tâm trí nào để vẽ nữa? Ròng rã cả tuần qua, nàng chẳng hoàn thành được bức họa nào.
Nỗi thất vọng cứ mỗi ngày một lớn. Cho đến hôm ấy, ngày Chúa nhật, nếu chàng trai vẫn không trở lại thì sợ rằng hắn sẽ mãi mãi xa nàng. Phải chăng hắn đã dò biết được nàng có tật chân?
Nàng nhớ rõ: hắn hẹn sẽ trở lại gặp nhau nữa, nàng đành lại cầm bút, chấm chấm phá phá... tô đi vạch lại trên mặt giấy, để khỏi sốt ruột trong lúc đợi chờ... Qua vài mươi phút, nàng vẽ chưa ra cảnh gì, đã buồn chán, quăng bút xuống đám cỏ, phóng tầm mắt về phía xa xa...
Nàng ngóng đợi một chiếc mô tô xuất hiện với chàng trai hiên ngang ngự trên đó, rồ máy chạy tới với nàng. Nhưng thời giờ trôi qua, bóng dáng xe chẳng thấy, mà tiếng động cơ cũng không nghe đâu cả. Nàng buồn nản, hết đứng lên lại ngồi xuống. Suy nghĩ quanh quẩn, nàng lại tự trách mình tưởng hão mơ huyền: Một cô gái tật nguyền, sao không biết an phận, mà lại mơ tưởng đến chuyện yêu đương? Hơn nữa còn dám tham vọng được một thanh niên khôi ngô thanh lịch yêu mình?
- Chỉ tại mày! ôi, cái chân thọt! Ta là một đứa con gái thọt chân, không ma nào thèm ngó ngàng đến! Sao nơi đây lại không có cái giếng cái vực? Nếu có cái vực sâu ngàn vạn trượng, ta sẵn sàng chạy tới, lao đầu xuống đó cho thoát kiếp tật nguyền!...
Nhìn hình cái vực thẳm do mình vẽ ra một hồi, rồi nàng lại bực tức, giựt tờ giấy ra, vo tròn liệng ra xa...
Thế là trên khung vẽ, vẫn là tờ giấy trắng, màu trắng trơ trọi đến lạnh người.
Nàng mệt mỏi, bải hoải, tinh thần rối loạn, ngồi trơ trơ như pho tượng, rồi đầu óc mơ hồ, gương mặt như thất thần mê muội...
Bỗng nàng cảm thấy vui hẳn lên: kìa, Khang Thu Thủy đã xuất hiện, đang tươi cười tiến đến gần. Nàng tự dưng bầy trò trêu chọc hắn, bằng cách không đón tiếp, mà bỏ chạy... Hắn đuổi theo. Nàng chạy vào tới khu rừng thưa thì bị hắn bắt kịp. Hắn nắm tay ôm lưng nàng, ép buộc phải nhảy một bản Valse... điệu vũ bất hủ tuyệt vời: "Dòng sông xanh Danube"...
Nhảy mệt rồi, hắn dìu nàng tới một phiến đá cùng ngồi. Mặt nhìn mặt, tay cầm tay, nàng cảm thấy xao động cả thể xác lẫn tâm hồn, tình yêu nở mạnh như lửa lưu. dưới trời hè, như hoa đào trong sương sớm. Giọng hắn run run khen nịnh:
- Vân em! Em khiêu vũ đẹp tuyệt trần! Từ nay bất cứ ở hội hè đình đám nào, anh cũng chỉ nhảy riêng với một mình em mà thôi. Trọn đời anh thề không ôm lưng nắm tay một phụ nữ nào khác nữa!
- Anh Thủy! em sung sướng quá!
- Anh thấy bộ đồ em mặc đây là đẹp nhất. Em Vân! Dẫu bộ xiêm áo Nghê thường vũ y của Hằng Nga cùng không đẹp bằng áo quần của em hôm naỵ Em chính là nàng tiên của anh.
- Lời anh nói đáng yêu vô cùng. Anh Thủy ơi, đừng rời xa em anh nhé? Đừng bỏ em một mình, dù trong một phút một giây nghe anh!
- Chỉ có ngu ngốc mới rời xa em! Ồ! Đôi chân em thon dài trắng trẻo, mới đẹp làm sao! Thật là đôi chân tuyệt mỹ!
- Vâng. Em rất được an ủi vì có đôi chân hoàn mỹ.
- Thế, em là "nàng tiên chân đẹp" của anh.
- Lời anh khen khiến em phấn khởi, Đôi chân đối với con người thật trọng yếu. Anh Thủy à! Em muốn chạy nhảy thật nhiều. Em không muốn để uổng sức dẻo dai của đôi chân xinh đẹp. Anh chạy chơi với em một hồi nhé?
- Được lắm! Chúng mình chạy về phía biển rộng, chạy lên non cao, dù có mệt bở hơi tai, cũng được vui sướng với nhau.
Thế là hai người nắm tay, cùng chạy đi phăng phăng..
Đột nhiên có chiếc máy bay lướt tới gần. Tiếng động cơ gầm rít chói tai nhức óc, và... Kiều Lê Vân giật mình bừng tỉnh: Ảo cảnh vừa rồi tan biết mất!
Đang đau buồn, bỗng nàng nhớn nhác nhìn ra xa, rồi đứng bật dậy: có chiếc xe mô tô xuất hiện dưới chân đồi.
Dần dần nàng nhận ra rõ, người cưỡi xe chẳng phải ai khác: Chính là Khang Thu Thủy! A! Lần này thì không phải ảo cảnh trong tưởng tượng nữa. Hắn đã trở lại với nàng. Nàng đưa khăn lau đôi má, xoa xoa nắn nắn mái tóc, cầm cây bút lên, cố lấy dáng điệu tự nhiên, quyết không để cho hắn đoán biết nỗi buồn khổ vừa rồi của nàng.
Hắn chống chiếc xe để đó, đeo bộ đồ vẽ lên vai, bước lên nhanh như chạy, miệng kêu to:
- Cô Vân ơi! Cô Vân!
Rồi hắn chạy rầm rập tới, chạy nhanh đến nỗi vấp suýt té. Nàng phải kêu lên:
- Ấy!... Cẩn thận chút!
Nàng đứng bật dậy chờ đợi, quên cả đôi chân lệch của mình. Chờ đợi suốt cả tuần lễ giờ thấy hắn trở lại, nỗi vui mừng khiến nàng quên cả tật nguyền. Nhưng khi hắn bước tới gần, thì nàng kịp thời sực nhớ ra, vội vàng ngồi xuống ghế. Tuy nhiên ánh mắt vẫn sáng lên long lanh, gương mặt lộ rõ vẻ hân hoan thích thú.
- Chà! Lâu lắm không tới được, nay mới lại thấy cô.
Kiều Lê Vân không nói gì, nhưng mặt mày tươi cười hơn. Nàng nhận thấy Khang Thu Thủy hơi gầy đi, nhưng vẻ tuấn tú nhanh nhẹn vẫn không thay đổi. Nàng rất quan tâm về sức khỏe của hắn, nhưng nghĩ không tiện hỏi. Hắn đặt bộ đồ vẽ xuống đất, cầm chiếc ghế nhỏ giơ ra:
- Cô xem, hôm nay tôi cũng đem cái này đi.
Nàng trỏ tay tươi cười duyên dáng:
- Thế, mời anh anh ngồi đây.
- Cảm ơn cô cho phép.
Thân mật như một đôi tình nhân, cô cậu ngồi kề nhau. Hắn nói:
- Mấy hôm nay lo học, lo thi, không sao tới đây học vẽ được. Cô chưa biết chứ, tôi sốt ruột ghê lắm. Nhưng nghĩ rằng thi cử xong là đến nghỉ hè, có đủ thời gian tới đây ngồi bên nữ họa sư kiều diễm, xin học vẽ.
- Tôi thật không mong đợi anh thêm vào hai chữ "kiều diễm".
- Tại sao vậy?
- Bởi danh từ và sự thật cách nhau rất xa.
- Cô nói không đúng. Vẻ đẹp vốn không có tiêu chuẩn nhất định. Cứ mình nhận thấy đẹp, ấy là đẹp. Thí dụ như tôi, tôi nhận thấy cô là một thiếu nữ kiều diễm phi thường; ấy là không bao giờ, tuyệt đối không bao giờ cô xấu nữa.
- Cho tôi được ngỏ trăm ngàn lời tạ Ơn.
- Nhiều quá. Nhưng tôi vẫn thích nghe.
Rồi hắn trỏ tay vào giá vẽ hỏi:
- Ủa? Cô chưa vẽ gì cả ư? Tờ giấy vẫn trắng nguyên.
Nàng tinh nghịch đáp:
- Vì chưa có mẫu. Không có mẫu làm sao vẽ được. Đến non xanh nước biếc kia cũng không còn gây hứng thú cho tôi vẽ nữa.
Hắn đưa tay vỗ ngay vào ngực, đứng bật dậy, bước lui ra mấy bước, thích thú nói:
- Đây, một "vật mẫu" coi được lắm đây! Mời nữ danh họa bắt đầu.
- Trong lúc tôi vẽ, anh không được nói chuyện nhé!
- Được rồi.
- Hôm nay tôi hãy vẽ nụ cười của anh.
- Được lắm..
- Nào, bây giờ thật sự bắt đầu...
- Ồ! Nhưng đến chừng nào thì xong?
- Chừng nào tôi... vẽ xong ấy là xong!
Khi một con người đã yêu một con người, thì quan tâm chăm sóc đủ thứ, nên lúc ấy nàng không nỡ bắt hắn phải đứng chôn chân. Nàng đẩy cái ghế ra một chút, bảo:
- Anh ngồi xuống đó.
- Cảm ơn.
- Khi nào tôi tô màu, thì anh duy trì nụ cười cho tươi nhé!
- Chẳng cần duy trì! Miệng tôi lúc nào cũng toe toét, không có mếu đâu mà cô sợ.
Tay mặt cầm bút, tay trái vuốt phẳng tờ giấy, nàng ngẩng nhìn chăm chú vào gương mặt tươi cười của hắn. Nhưng chính nụ cười của hắn lại khiến nàng rung động, nên nàng cứ nhìn chăm chăm... Rồi nàng không khỏi hồi tưởng lại cái ảo cảnh mới diễn ra trong trí tưởng tượng của hồi nãy. Đôi má nóng ran, đỏ bừng, nàng phải lập tức tỏ vẻ lạnh lùng bình tĩnh, rồi mới bắt đầu vẽ nụ cười của hắn được.
Nàng chỉ vẽ một lát là xong, và buông cây bút xuống bảo hắn:
- Anh xem này!
Hắn ngạc nhiên bước tới gần.
- Ủa? Sao chóng vậy?
Nàng đáp như thốt tự đáy lòng:
- Bởi nụ cười của anh rất dễ vẽ.
- Để tôi xem kỹ càng hơn chút,... Ồ, giống lắm. Cô vẽ thật là giống. Tôi soi gương cũng thấy y hệt như vậy. Cô quả là một nữ danh họa.
- Nếu anh còn nói "danh họa" với "đại họa sĩ" nữa, thì tôi chỉ vẽ một nụ cười thế thôi, ngoài ra tôi sẽ không vẽ gì khác nữa.
Tuy miệng nói nhún, nhưng thái độ nàng trông có vẻ tự hào, và phong tư thật yểu điệu duyên dáng.
- Ấy, xin cô vẽ cho đủ mặt mũi tay chân tôi chứ! Vâng, tôi sẽ không nói như thế nữa. Vậy thì khi nào cô vẽ thêm?
- Ngày mai, ngày mốt, vẽ đến bao giờ hoàn thành bức họa thì thôi.
Hắn cũng tinh nghịch không kém, gãi gãi vào đôi tai, nói:
- Như hai cái tai này, cô cũng vẽ hai ngày riêng sao?
- Có thể!
Cả hai cùng bật lên cười thật vui. Trong thâm tâm, nàng muốn tận hưởng giờ phút này, bởi nàng có tật chân, thì vui được giờ khắc nào thì quý giờ khắc ấy, kẻo rồi cái buồn nó lại tiếp theo sau. Tuy nhiên, trong lúc này, nàng cũng thầm ước Khang Thu Thủy sẽ là người duy trì niềm vui cho nàng mãi mãi... Bấy giờ hắn ngửng đầu nhìn lên, nói:
- Dưới bóng cây này, từ nay sẽ là nơi tôi mong mỏi khát khao, là nơi tôi nghĩ đến từng giờ từng phút. Cô Vân ơi! Trong tuần lễ này, cô đã tới đây mấy lần tất cả?
- Tôi...
Nàng nghĩ không nên thú thật rằng ngày nào mình cũng đến đây, nên đáp:
- Tôi... tôi cũng không nhớ nữa.
- Phần tôi, nói đúng ra, thì ngày nào tôi cũng có ở đây.
- Ồ! Anh...
- Tôi muốn nói... trái tim của tôi đã gửi ở đây.
Nàng thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng mắc cở cúi đầu. Mới nghe, nàng cứ tưởng hắn ngấm ngầm mò đến đây mỗi ngày, để rình dò đường đi lối về của nàng. Té ra hắn nói bóng gió tình tứ. Mặc dù đã hiểu, nàng vẫn còn nghi ngờ: Biết đâu hắn đã chẳng bí mật tới dò lả Và nếu hắn trông rõ bước đi khập khiễng của nàng, thì nàng phải mất hắn. Không! Nàng không để mất hắn được. Hắn là chàng trai tốt cần thiết cho niềm vui sống của nàng.