Ái tình là thứ tình cảm cố chấp, cho nên khi yêu nhau, người ta bất chấp hoàn cảnh khó khăn. Một cặp trai gái đã yêu nhau tha thiết, thì khó mà chia rẽ họ ra được. Ai càng cố tâm chia rẽ họ, càng tỏ ra mình ngu xuẩn, và uổng phí tâm cơ.
Trường học đã khai giảng, nhưng chuyện yêu đương vẫn không gây ảnh hưởng đến việc học của Khang Thu Thủy.
Hôm ấy vừa vào ghi tên xong, hắn tìm ngay ra một trạm điện thoại công cộng gần đấy, quay số về nhà Kiều Lê Vân.
- A lổ Dạ thưa bác, cháu là Thủy đây. Cháu xin được nói chuyện với Vân... Da... Cảm ơn bác.
Càng bị cha mẹ ngăn cản, Khang Thu Thủy càng yêu Kiều Lê Vân thiết thạ Và lúc này hắn đang chờ đợi cái giọng nói trong trẻo êm ái của nàng...
- A! Em Vân. Anh vừa ghi tên xong.
- Thế hả?... Vậy em xin giúp đỡ để anh đón nhận một niên khóa tốt đẹp.
- Cảm ơn em. Này Vân ơi! Anh đang muốn gặp em đây...
- Thì mới vừa tối qua đấy thôi.
- Nhưng với anh, như vầy là quá lâu rồi. Giờ anh đến nhà em? Hay là...
- Anh đợi em ở một nơi nào đó thì hơn; vì nhà có khách.
- Em ra đi có được không?
- Được. Khách rặt là bạn thân của ba em mà. Không khéo các cụ lại sắp sửa chơi bài đây.
- Nếu vậy... Anh chờ em ở nhà số 2... chỗ mọi hôm ấy nhé!
- Rồi! em đến ngay đấy.
Ra khỏi trạm điện thoại, Khang Thu Thủy vui sướng, khe khẽ huýt sáo... Hắn bỏ quên một cuốn sách trong ấy, mà không hay... Nhưng bỗng nghe tiếng kêu:
- Bỏ quên sách nè!
Khang Thu Thủy giật mình, nhìn vào tay, rồi quay lại xem ai gọi, thì thấy một thiếu nữ tóc dài buông xõa bờ vai, đang tươi cười nhìn hắn:
- Anh Thủy! Tưởng của ai, không ngờ lại là sách của anh chứ! Nếu biết trước, tôi... cứ lờ đi, cho anh đáng đời.
- A, Lê!... Con gái phải tốt bụng chút chứ!
- Anh ghi tên chưa?
- Rồi, còn Lê?
- Cũng vừa mới ghi xong..
- Chắc lại quay điện thoại gọi "Sếu Vườn" chứ gì?
- Thừa hơi đâu mà gọi hắn!
- Ủa? Lại làm sao rồi?
Cô sinh viên Đỗ Lê khẽ nhún vai:
- Cho "de" rồi. Đàn ông con trai đều không thể tin được! Ấy, xin lỗi, không có anh trong đó.
- Vì cớ gì mà "de" nhau vậy?
- Một tối nọ, tôi đi thư viện, rồi thơ thẩn ra vườn, đi dạo trong bóng tối mò mò... bỗng bắt gặp anh chàng đang thủ thỉ thù thì với cô nàng Châu Ni, trường Cao Đẳng Thương Mãi! Anh với ả cầm tay nỉ non, thật mê ly "mất ngủ"...
Khang Thu Thủy tỏ vẻ bực mình ra mặt:
- Không thể tha thứ được! Châu Ni làm sao hơn được Lể Sếu Vườn nó quá tham lam, bao nhiêu cũng chưa đủ. Thôi, đừng buồn nữa Lê ạ. Lê nên mừng vì đã sớm phát giác, để dứt khoát cho rồi.
- Em cũng nghĩ vậy đó.
Và Đỗ Lê nói với giọng thật đáng thương hại:
- Em đang đau buồn muốn chết đây. Anh đưa em đi chơi chút được chăng?
Khang Thu Thủy cứ thành thực đáp:
- Rất tiếc, lúc này thật "kẹt quá"! Tôi mới vừa hẹn qua điện thoại với Kiều Lê Vân. Cô ấy đang đợi tôi. Tôi phải chuẩn bị đưa Vân đi coi chớp bóng đây...
Nhưng Khang Thu Thủy vội uyển chuyển lời nói:
- Và cả Lê nữa! Tiện đây, mời Lê cùng đi với chúng tôi. Có Lê nữa, chắc là Vân vui thích lắm.
- Thôi cảm ơn. Anh sửa soạn đi đi thôi. Tôi chưa thể đi được. Tôi rất mến mộ Lê Vân, nhất là sau ngày được gặp mặt. Và tôi càng khâm phục anh.
Khang Thu Thủy gượng cười mời lần nữa:
- Tôi đi chơi với Vân, không có tình ý gì khác, ngoài tình bạn.
Đỗ Lê nói:
- Không! Tôi đâu có ý nghĩ như thế.
Và nàng thong thả bước đi sắc mặt buồn rười rượi, tuy giọng nói vẫn hiền dịu nhẹ nhàng:
- Anh mau đi đi thôi. Đừng nên để cô Vân phải chờ đợi lâu quá. Giờ tôi phải về nhà...
Đỗ Lê đi khỏi... Khang Thu Thủy thầm thắc mắc: Sao "Sếu Vườn" lại không biết yêu thích cái thân hình yểu điệu xinh đẹp của Đỗ Lê như kiả Thật thế. Lê thật thà quá. Nhưng liệu rồi Lê có gây rắc rối và trừng phạt "Sếu Vườn" với Châu Ni chăng?
Khang Thu Thủy nghe chuyện bất bình như thế, thì bực tức lắm. Hắn nghĩ: ái tình là chuyện trang nghiêm. Kẻ đùa giỡn ái tình đáng bị đem đốt chết. Nghĩ đến Kiều Lê Vân, lòng hắn mới được an ủi, và quên dần chuyện buồn của cô gái Đỗ Lê...
Hôm ấy không có xe mô tô, thật bất tiện. Khang Thu Thủy vội vã đi tới bến xe. Hắn nghĩ đến cặp Diệp Lạc, Hồ Bình: thật là đôi vợ chồng sung sướng trong hạnh phúc. Hắn thầm ngợi khen vô cùng. Cứ nhìn những bước đi vội vàng của Khang Thu Thủy, đủ biết chắc hắn sẽ trung thành mãi mãi với tình yêu.
o0o
Hầu như cùng một lúc, hai người yêu nhau cùng đi đến nơi hẹn. Khang Thu Thủy hớn hở nắm chặt tay Kiều Lê Vân:
- Em! Em là một thiếu nữ càng nhìn càng đẹp. Đôi ánh mắt em mới trong sáng làm sao! Đôi ánh mắt tạo ra cả một trời hạnh phúc.
- Em đã tẩy rửa chúng nó bằng nước mắt mất rồi.
Rõ ràng Khang Thu Thủy chưa hiểu được ý ngầm của câu nói này. Hắn bỡ ngỡ nhìn nàng, và nàng phải giải thích ngay:
- Anh Thủy ạ, từ cái ngày em chưa quen anh trở về trước, nước mắt em đã khô cạn rồi. Ba má em cứ cho rằng em đã đổi tâm tình thành cô gái vui sống! Nhưng thật ra, ba má em không biết nỗi bi quan trong lòng em.
- Em Vân, em...
- Cho đến khi anh bước vào khu vườn tình cảm của em, con người em mới sống lại, và em lại khóc được. Anh Thủy à! Nước mắt tẩy rửa đôi mắt, đối với em, chẳng phải là việc có hại. Do đó, anh đừng nên buồn cho em. Em mong anh khen ngợi đôi mắt trong sáng của em nữa.
- Ngồi xuống đây đi. Vườn hoa này mới đẹp làm sao! Thật tịch mịch yên tĩnh. Ngoài hai chúng ta, dường như không còn người nào khác.
Hai người ngồi xuống thảm cỏ. Bàn tay nàng đặt lên trên đầu gối chàng. Tay Khang Thu Thủy đặt trên tay Kiều Lê Vân. Cả hai cùng mỉm miệng nhìn nhau, không nói mà như nói rất nhiều...
Khang Thu Thủy toan đem chuyện "Sếu Vườn" thay lòng đổi ý, bỏ người yêu cũ, theo người mới... kể cho Kiều Lê Vân nghe. Nhưng rồi nghĩ lại, hắn không dám kể nữa; sợ gây ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng, một tâm trạng chỉ có thể tăng cường ổn cố tùy từng lúc.
Lát sau nàng cất tiếng nhỏ nhẹ:
- Anh Thủy à! Má anh từ cái hôm tìm đến nhà em...
- Đừng! Đừng nhắc nữa.
Khang Thu Thủy khẽ ngắt lời Kiều Lê Vân:
- Em Vân ơi! Chúng mình hãy cùng nhau bàn tới việc rất sốt dẻo này...
- Được lắm. Nhưng... em còn chưa đoán ra: việc ấy là việc gì vậy?
- Thì anh nói chớm ra, là em hiểu ngay mà.
Khang Thu Thủy mỉm miệng cười có vẻ bí mật, rồi tiếp:
- Em hãy chuẩn bị tinh thần cho vững để nghe nhé! Nếu không, em sẽ hoảng hồn lên mất!
Kiều Lê Vân chưa chi đã ngạc nhiên trố mắt:
- Ủa? Gì mà ghê vậy? Anh nói đi!
- Em có thừa nhận rằng em yêu anh hay không?
- Thừa nhận.
- Em có thừa nhận rằng anh yêu em với tất cả tấm lòng chân thành không?
- Nhận thấy thế.
- Nếu vậy...
Hắn khẽ vỗ vỗ lên lưng bàn tay nàng, rồi nói với giọng kiên quyết:
- ... Thì lấy anh đi!
Thật quá đột ngột đối với Kiều Lê Vân! Nàng ngẩn người ra đưa tay lên dụi mắt như cái máy. Nàng hãy còn ngờ đang trong giấc chiêm bao.
- Em Vân! Em không chấp nhận anh sao?
- Em...
Trong chốc lát, quả thật nàng chưa biết trả lời như thế nào cho phải...
- ... Em chẳng biết nói thế nào nữa đây?
- Chỉ cần em gật đầu cho anh một cái.
Kiều Lê Vân gật đầu một cái, nhưng nàng tỏ ra đặt biệt tỉnh táo sáng suốt:
- Anh Thủy ơi! Em tuy có can đảm nhận lời anh, nhưng anh phải cần nhận rõ sự thực: Ba má anh, cho tới bạn hữu của anh, đều không muốn cho chúng ta gần gũi nhau, huống chi là chuyện kết hôn!
- Hiếu thảo với cha mẹ là một việc; anh muốn lấy vợ là một việc khác. Không thể vì hiếu, mà cúi đầu đi lấy một cô gái không hợp ý anh. Nếu lấy, thì còn gì là ý nghĩa của hôn nhân nữa?
- Nếu muốn lấy em, thì anh làm sao xin được cha mẹ đồng ý?
- Anh đã có biện pháp
Và hắn yêu cầu:
- Em ơi! Em hết lòng tin tưởng ở anh, thì cũng xin em củng cố và tăng cường dùm lòng tin của anh.
- Đương nhiên em phải thế.
Nhưng nàng lộ vẻ suy nghĩ sâu xa:
- Nhưng có điều là anh vừa bắt đầu niên học, còn phải cố gắng chú tâm để sang năm thi tốt nghiệp, thì không còn thời giờ để lo việc kết hôn.
Khang Thu Thủy vui vẻ đặt kế hoạch:
- Có chứ! Em à, anh định như vầy: một khi được cha mẹ đồng ý, là anh lập tức chọn một ngày thứ bảy để cưới nhau. Ngày hôm sau là chủ nhật, được nghỉ ngơi 24 giờ. Nếu cần phải đi hưởng tuần trăng mật ngay, anh sẽ xin phép nghỉ học. Nếu cùng nhau đồng ý hoãn lại, thì anh cứ đi học, cho đến ngày tốt nghiệp xong, anh sẽ đền bù cho em một thời gian trăng mật dài gấp bội.
Nàng đỏ mặt vì mắc cở, nhõng nhẽo nói:
- Em có thể đòi anh bù gấp đôi. Còn trong niên khóa, em không thể gây ảnh hưởng không tốt cho việc học của anh.
- Em tốt với anh quá!
- Cứ xét sự đắc ý của anh lúc này, thì có vẻ như mọi việc đã quyết định rồi vậy.
- Chứ lại còn chưa quyết nữa sao?
Hắn xê xích lại gần nàng chút nữa, rồi tiếp:
- Anh coi như việc đã được quyết định rồi. Vậy... chúng mình cứ quyết định như thế.
Nàng lấy giọng vô cùng êm ái, nhỏ nhẹ bảo hắn:
- Anh à, phần cá nhân em, em xin đồng ý về nguyên tắc. Nhưng em xin được dành quyền tu chính. Bởi vì còn ba má em. ý kiến của cha mẹ, đối với em, thật vô cùng quan trọng.
- Điều đó phải lắm rồi.
Mấy con chim vỗ cánh bay tít lên cao, bay đi thật xa... Phải chăng chúng bay đi báo tin mừng với những nơi nào đó?...