Bất kể lời mẹ, Khang Thu Thủy cứ kéo tay Kiều Lê Vân bỏ đi. Nàng bước những bước đi nặng nề khó khăn. Hắn phải đi sát theo sau, dìu đỡ hộ vệ. Bà Viễn thấy thế, cũng rời khỏi vườn hoa, hai hàm răng nghiến chặt, mắt như nẩy lửa vì tức giận. Hai người đi vào qua phòng khách, thì vừa vặn lúc ấy ông Viễn từ trên lầu bước xuống. Ông thắc mắc hỏi:
- Chuyện gì xảy ra thế này?
Bà Viễn theo sau hai người, dừng lại đáp lời chồng:
- Ông ơi! ông hãy nhìn mà xem, coi có thấu không? Con ông nó làm tôi tức muốn ứa máu mà chết! Nó ngang nhiên... Ôi chao!
Khang Thu Thủy dừng lại, trang nghiêm nói:
- Thưa ba, cô Vân... cô ấy...
- Cô ấy làm sao? Nói mau đi!
Đó là lời bà Viễn thúc gịu.c. Bấy giờ ông Viễn thấy vợ đứng ưỡn ngực, hai tay chống nạnh cạnh sườn, vẻ lịch sự thường ngày đã mất hẳn. Ông bảo bà:
- Kìa, mình! Hãy bình tâm tĩnh trí. Có chuyện gì cứ nói.
- Tôi không thể nào bình tâm tĩnh trí được.
Khang Thu Thủy dằn lòng, khẽ đẩy vai Kiều Lê Vân, nghiêm trang bảo:
- Vân em! Em hãy bước đi vài bước cho ba anh xem.
Như một người máy, nàng bước về phía trước mấy bước và Khang Thu Thủy lại tiến theo nắm giữ lấy nàng, bảo nàng ngừng, và quay lại nhìn mọi người. Bà Viễn bảo chồng:
- Hỡi ông già! ông đã thấy chưa?
ôi! một cô gái kiều diễm, đoan trang, đẹp một vẻ đẹp phúc hậu như thế, mà lại bị thọt chân! ông Viễn thật hoàn toàn bất ngờ, không thể nào tưởng tượng đến một sự thật phũ phàng chua xót như vậy. Cặp mày chau lại cùng với những nếp nhăn trên trán, nhưng dẫu sao ông cũng có hành động ngôn ngữ của một người đàn ông:
- Thủy à! Con hãy mời cô Vân ở lại xơi cơm trưa, rồi hãy đưa cô về. Sự thể ra sao, sẽ thong thả bàn tính và giải quyết sau.
Nghe ông Viễn nói, Kiều Lê Vân như đột nhiên lấy lại tri giác đã mất; nàng vội lắc đầu mạnh mẽ. Cố nhiên, trong lúc này, dù có sơn hào hải vị trân quý đến đâu, nàng cùng không thể nuốt nổi. Khang Thu Thủy lẽ nào không biết; nên hắn cương quyết nói:
- Giờ con phải đưa cô Vân về nhà.
Dứt lời, hắn lập tức dìu nàng ra đi, cả hai cứ nhìn thẳng ra phía cổng, không buồn quay nhìn lại. Trong không khí này, ai còn bụng nào mở miệng chào từ giã nhau một lời? hai vợ chồng già trong này cũng đứng trơ trơ, không buồn theo tiễn một bước.
Đến khi con trai và cô gái thọt chân đã đi khỏi, bà Viễn mới quay vào nhà, giáng cả thân hình xuống ca- na- pê đánh "phịch" một cái, và đập tay đánh "đét" lên đùi:
- Con nhà hư đốn, điên khùng! Dám rước một con què quặt về nhà! Nó toan bôi tro trát trấu vào mặt bố mẹ.
ông Viễn thẳng thắn giảng giải:
- Mình không nên tỏ lộ sự khó chịu trước mặt kẻ khác như thế! Con bé ấy tuy có tật, nhưng nó cũng có lòng tự tôn, tự ái của nó chứ?... Việc này cũng không khó. Cứ việc khuyên răn con mình đi, là yên.
- Tôi phải thố lộ ra mặt như thế, để cho nó biết rằng: mê hoặc quyến dụ con tôi, không phải là chuyện dễ đâu!
- Cũng có thể con mình quyến dụ nó thì sao?
Bà Viễn nổi xung:
- A! Nói hay nhỉ? Vậy trong vụ này ông bênh ai? Con cái làm mất mặt như thế, ông còn cứ ậm à ậm ờ!
- Mình à! Tôi không hề tán thành hành động của thằng Thủy! Vả lại, hiện chúng nó chỉ mới là bạn quen với nhau mà thôi. Nào đã tai hại gì?
- Nhưng phải mau mau ngăn rẽ chúng nó. Đừng để tới khi con mình bị cái con què ấy làm cho mê mẩn đi; rồi còn cứu vãn làm sao được nữa?
ông Viễn bỗng tỏ rõ thái độ dứt khoát:
- Rồi. Mình yên chí. Tôi nhất định đứng hẳn về phía mình, để cấm cản con.
Nghe chồng nói thế, bà Viễn mới tạm yên tâm, và bà như vừa thức giấc sau một cơn ác mộng, do con trai bà gây ra.
o0o
Suốt dọc đường về, Kiều Lê Vân không ứa một giọt nước mắt.
Nàng muốn khóc nhưng không ra nước mắt chăng? Không phải thế.
Khi được Khang Thu Thủy đưa về tới nhà, nàng không nỡ nhìn cha mẹ đang ở phòng khách, nàng chạy vội như điên, vào thẳng buồng riêng.
Lòng cha mẹ thương con vô bờ bến, thì trực giác của cha mẹ lẽ nào không nhận ra ngay nỗi uất ức đau buồn của con? Do đó, bà Văn giật mình, hớt hải hỏi chàng trai:
- Anh Thủy! Sự thể làm sao đó?
Cố nén nỗi đau lòng, hắn thực thà đáp:
- Thưa hai bác, trong chốc lát khích động, má cháu đã khiến cho Vân uất ức buồn rầu. Giờ cháu xin thành khẩn tạ tội trước hai bác!
ông Văn nghiêm trang hỏi:
- Ông bà bên đó chê con tôi có tật chân, chứ gì?
- Ba má cháu thấy rằng không hợp.
- Còn anh?
Khang Thu Thủy vô cùng thành khẩn đáp:
- Cháu tuyệt đối không bị ảnh hưởng một chút nào. Trái lại, sự thể vừa xảy ra, chỉ làm cho cháu càng kiên quyết yêu thương Vân hơn nữa.
Bà Văn khẽ thở dài:
- Lời nói của anh khiến chúng tôi được chút an ủi..
ông Văn bước tới, khẽ vỗ vỗ vào vai Khang Thu Thủy:
- Cháu Thủy à! hai bác không giận ghét cháu đâu, mà còn đặc biệt cảm động vì lòng thành thật của cháu.
- Dạ, thưa không dám.
- Chỉ có điều: cháu cần suy nghĩ nhiều nữa, suy nghĩ cho thật chín chắn. Bởi lẽ, ba má cháu cũng có lý lẽ, khi từ chối, không muốn con trai mình kết bạn với một đứa con gái tật nguyền. Vậy cháu phải thận trọng trong hành động. Hôn nhân không phải là trò chơi con trẻ. Không thể vì cảm tình rung động trong nhất thời. Vấn đề này hoàn toàn do lòng cháu tự nguyện mới được.
Bà Văn nói thêm vào:
- Đúng thế. Hai bác không hề ích kỷ, muốn có lợi cho mình. Cháu Thủy à!...
- Thưa hai bác, cháu không biết làm cách nào để chứng tỏ ý chí kiên quyết của cháu, ngoài một cách: xin quì trước hai bác, để cháu phát lời thề.
Dứt lời, Thủy quì gối ngay xuống đất. Ông bà Văn vội cùng đưa tay kéo hắn dậy:
- Đừng! Đừng làm thế!
- Chẳng cần thế. Hai bác tin ở lòng cháu!
Được ông bà Văn hiểu lòng và tin tưởng, Khang Thu Thủy liền nhìn về phía cửa buồng riêng của người yêu, miệng nói với bà Văn:
- Con xin hai bác hãy vào khuyên nhủ, an ủi Vân một chút, kẻo Vân tủi thân.
Như sực nhớ ra điều quan trọng, bà Văn vội tìm vào buồng Kiều Lê Vân, thì đã thấy con đang nằm ngang trên giường, không hề khóc thành tiếng, nhưng... nước mắt còn tuôn đầm đìa. Không khóc thành tiếng, ấy mới càng chứng tỏ nỗi đau đớn chua chát trong lòng. Bà Văn cũng ứa lệ, vội đưa khăn lau mắt mình, rồi ngồi xuống cạnh giường. Bà đưa bàn tay run run, vỗ vỗ vào bàn chân của con gái:
- Con ơi! Má biết con đã mang lấy nỗi uất ức mà trở về. Dù thế nào, con cũng phải tỏ ra kiên cường. Thủy hắn tỏ rõ thái độ cứng rắn phấn đấu, khiến ba má được an ủi và cảm động. Được một thanh niên như Thủy yêu thương, con có bị uất ức một chút, cũng đáng giá.
- Má ơi! Bà ấy ghê gớm quá! Con không dám nghĩ đến nữa.
- Thôi, nhất nhất hãy vì nể mặt thương tình anh Thủy mà làm ngơ đi. Anh ấy vừa quỳ trước mặt ba má, mà thề thốt đó. Vân! Anh ấy quả thật lòng yêu thương con rồi.
- Con biết điều đó.
- Vậy đừng khóc nữa. Hãy biến cái buồn, cái khóc thành một sức mạnh. Hãy cùng với hắn, tay nắm tay, bảo vệ nhau, phấn đấu cho tình yêu.
- Phải đấy! Má nhỉ? Tại sao con lại sợ chứ nhỉ? Phải. Con nghĩ lại rồi: Can chi mà con lo sợ? Từ nay, bất chấp cha mẹ anh ấy thế nào, con cũng coi như không. Chỉ cần anh ấy không thay lòng đổi dạ là được rồi.
Bà Văn chẳng còn biết nói gì khác hơn, phụ họa với con:
- Phải. con nghĩ như thế là được rồi.
Kiều Lê Vân bèn lau khô đôi mắt, bắt đầu kể lại những việc đã diễn ra, từ khi nàng bước chân đến nhà Khang Thu Thủy, kể thật ngọn ngành tỉ mỉ cho mẹ nghe. Và sau hết, nàng lẩm nhẩm như nói một mình:
- Ba anh ấy tương đối hiền hòa hơn.
- Hãy coi như một giấc mơ đã qua cho rồi, con ạ!... Giờ con có muốn cho Thủy vào nói chuyện không?
- Cũng được. Con muốn nói chuyện với anh ấy.
Bà Văn buồn bã bước ra phòng khách, vẫn còn thấy chồng mình và chàng trai đang trò chuyện chưa dứt. Bà nói xen vào ngắt ngang:
- Anh Thủy ơi! Vào cho em nó hỏi.
- Thưa bác, cháu...
Hắn giật mình ngơ ngẩn, như không dám tin ở hai lỗ tai của mình vậy.
- Em đã bình tĩnh lại nhiều rồi. Hãy giúp cho em lấy lại chút can đảm.
- Dạ!
Đây là, lần đầu tiên hắn bước chân vào buồng riêng của nàng. Nhưng có điều trong giờ khắc này hắn không còn bụng dạ nào ngắm nghiá cách trang trí trong chốn phòng hương của người đẹp nữa. Vừa vào đến nơi, hắn đã phải chăm chú nhìn nàng mà bảo:
- Vân à! Bác gái bảo anh vào đây.
Nàng như muốn tụt xuống đất, bước tới nhào ngay vào vòng tay hắn.
Nàng hiện rất cần đến sức mạnh của chàng trai này cổ võ cho thêm can đảm. Nhưng cố nhiên, nàng phải bỏ ý định táo bạo ấy. Nằm trong lòng một chàng trai tại nhà mình, là một điều quá lố. Huống chi, đây lại là nơi phòng the riêng tư của nàng? Do đó, nàng chỉ vỗ vỗ vào cạnh giường:
- Lại đây, anh ngồi xuống đây.
Khang Thu Thủy sung sướng ngồi cạnh giường của người yêu:
- Em Vân ơi! Lòng em bị tổn thương, anh phải đem lòng kính yêu của anh để đền bù vào đó. Dù thế nào đi nữa, em cũng cứ kiên cường vững chí! Em kiên cường ấy là anh can đảm.
Nàng ôm chặt lấy tay hắn, xúc động nói:
- Em phải kiên cường. Em phải cứng cỏi.
- Rồi mai mốt sẽ còn những cản trở rắc rối khác nữa. Em hãy chuẩn bị tâm lý cho bình tĩnh ổn cố hơn, em Vân ạ. Anh không nỡ để em chịu đau khổ một chút xíu nào nữa. Vậy nếu một ngày kia, có chuyện đau khổ hơn xảy ra, anh xin em cứ nghĩ đến tấm lòng anh yêu em mà tạm thời chịu đựng.
- Vâng, vì yêu anh, em dù bị má anh cắt xẻo một mảng da thịt, em cũng cắn răng chịu đựng.
Hắn ứa nước mắt, giọng hơi nghẹn ngào:
- Em Vân!... Anh... anh cảm ơn em quá! Anh khích vì lòng quí hóa của em vô vàn...
Nàng trở mình, đưa tay với lấy cái khăn tay ở giường, đưa lên nhẹ nhàng chậm nước mắt cho hắn, và nói giọng nhõng nhẽo:
- Hứ! Con trai mà mềm yếu đến thế ư? Đừng khóc nghe!
- Ừ. Anh xin nghe lời em.
Im lặng một lát, rồi bỗng Kiều Lê Vân nói:
- Được anh yêu, là em rất tốt số. Và yêu anh, cũng là niềm sung sướng to tát nhất của đời em.
- Thế kia ư!
- Nhưng anh Thủy à! Không hiểu anh đã nghĩ đến khung cảnh tương lai này chưa?...
- Gì thế?
- Nói giả thiết như: một ngày kia, chúng ta lấy nhau thật sự; rồi chỉ vì cái tật chân của em mà anh phải hủy bỏ cả mọi sự tiến thủ trên đường đời thì sao?
- Nếu vì em, anh phải hủy bỏ cả sự nghiệp này, tương lai nọ, anh cũng không tiếc gì! Và anh vui lòng hủy bỏ, hy sinh.
Nàng kéo bàn tay hắn, đưa áp lên má mình, im lặng không nói. Một thiếu nữ diễn đạt lòng yêu thương bằng cử chỉ ấy, còn gì ý nhị tình tứ hơn?
Khang Thu Thủy nói tiếp với giọng mạnh mẽ hơn:
- Huống chi, sự thể ấy không thể xảy ra. Em Vân à! Trái lại, anh nghĩ rằng: Phải có em trong đời anh, anh mới có đủ lòng tự tin để tiến thủ và xây dựng sự nghiệp.
- Nhưng trong tương lai, thế nào lại chẳng có kẻ chê cười, chế giễu anh!
- Nếu có, kẻ đó không hiểu được tình yêu của chúng ta sâu xa cao cả đến ngần nào. Chúng mình không thèm để ý đến lời ong, tiếng ve là được.