Trong trí nhớ của Chương Hiểu, cha là một người rất cáu kỉnh, điều đó như một cơn ác mộng liên tục lặp đi lặp lại. Mỗi khi cha ném thứ gì đó, khuôn mặt ông trở nên méo mó, điên cuồng hét loạn chửi rủa mẹ cậu. Nghe nói bà ấy đã chạy theo kẻ có tiền, bỏ rơi hai người.
Hai mươi năm trôi qua, cha Chương từng gặp gỡ vài người nhưng cuối cùng đều thất bại. Ông vừa yêu, vừa hận phụ nữ, mỗi ngày đều giáo dục cậu rằng tương lai phải tìm một người vợ hiền lành biết lo cho gia đình. Mỗi khi bị đàn bà bỏ rơi, ông sẽ ở nhà mắng chửi phụ nữ ngày nay ham phú phụ bần.
So với phụ nữ, Chương Hiểu càng khao khát "mẹ" hơn.
Cha Chương có hình thức giáo dục con cái vô cùng thô bạo, nếu con thi trượt sẽ bị đánh đập nặng nề, nếu con đạt điểm cao thì bỏ qua.
Những khi bị đánh, cậu từng mơ ước có mẹ bên cạnh ôm chặt lấy cha, dịu dàng xoa dịu cảm xúc của ông. Khi ông không quan tâm đến cậu, cậu lại khao khát một người mẹ lắng nghe và chăm lo cho cuộc sống của mình.
Từ nhỏ đến lớn, thứ cậu không muốn trông thấy nhất là hình ảnh những người phụ nữ âu yếm ôm con, bởi chúng luôn khiến cậu ghen tị.
Cậu và Sở Quân đã giao hẹn thứ bảy mỗi tuần sẽ đến nhà hắn tiếp nhận điều giáo. Hôm nay là ngày đầu tiên cậu dành cả ngày để "học". Cậu không dám nghĩ tới việc mình sẽ quan hệ với Sở Quân, nếu thật sự làm đến bước đó, vậy cậu sẽ là thứ gì đây. Trò chơi cùng chơi với hắn chứa đầy sự nguy hiểm và thú vị, cậu như đứng trên một chiếc cân trong sương mù, hai bên trái phải lần lượt rơi xuống những quả tạ khiến cậu lắc lư.
Chương Hiểu cao hơn Sở Quân một chút, thế nhưng lại bị khí thế của đối phương ép đến không thể nhìn thẳng.
"Bé cưng, đừng sợ. Nhiệm vụ buổi sáng của chúng ta chỉ là trò chuyện mà thôi." Sở Quân nhẹ giọng mời cậu vào nhà.
Chương Hiểu quỳ trên thảm, dựa vào chân hắn cùng nhau trò chuyện.
"Nếu em có điều gì thắc mắc có thể hỏi tôi. Trước khi xác định mối quan hệ, chúng ta cần phải hiểu nhau."
Sở Quân tỏ ra vẻ dịu dàng cực kì dễ nói chuyện, trái lại cậu là người không biết phải nói gì.
"Trước đây tôi chưa từng có chủ nhân... Có lẽ tôi sẽ làm không tốt."
"Không sao, tôi sẽ dạy dỗ em từ đầu. Nô lệ làm tốt hay không còn phụ thuộc vào chủ nhân. Tôi không phải người quá nghiêm khắc. Thứ mà tôi theo đuổi là hai bên đều có được niềm vui. Hơn nữa... Tôi rất ngạc nhiên khi cơ thể của em vô cùng nhạy cảm, không hề giống người chưa nhận điều giáo bao giờ. Em chỉ cần quỳ đã có thể cương rồi. Thật không biết đó là tư chất bẩm sinh hay do bị đè nén quá lâu."
Lời nói của Sở Quân làm mặt cậu đỏ bừng, hận không thể vùi đầu chôn mặt vào chân hắn.
"Tôi biết em có điều muốn hỏi. Hỏi đi." Một bàn tay bắt đầu khẽ vuốt tóc cậu. Chương Hiểu thật sự thích kiểu tiếp xúc này.
"... Tôi... Có lẽ tôi sẽ không thể thay đổi tính hướng của mình." Cậu nói.
Chương Hiểu nuốt nước bọt, cậu hoàn toàn tin rằng Sở Quân có thể làm được.
"Về điều thứ hai... Tôi sẽ không ép buộc. Trong cái vòng tròn này, có rất nhiều chủ nhân và nô lệ không bàn chuyện yêu đương. Họ cảm thấy nếu mối quan hệ này biến từ chủ nô sang người yêu thì nó không còn thuần túy nữa. Nói thật, tôi đồng tình với suy nghĩ đó."
Lời nói ẩn chứa ám chỉ mập mờ, ngón tay hắn xẹt qua mặt cậu, khơi gợi cảm giác ngứa ngáy nho nhỏ.
"Được rồi." Sở Quân vỗ mặt cậu, ra hiệu cho cậu đứng lên, "Bây giờ chúng ta đi chuẩn bị bữa trưa. Em phải cho tôi biết mình thích gì, có dị ứng cái gì hay không."
Chương Hiểu chỉ rửa và cắt rau, cơm trưa là do Sở Quân phụ trách. Hắn rất giỏi nấu ăn, hơn nữa còn thích trưng bày món ăn. Hai món một canh được đựng trong đĩa sứ khắc hoa vàng, món nguội được cắt gọt tinh xảo và sắp xếp gọn gàng, bên cạnh còn có củ cải tỉa hình hoa. Món ăn thường ngày lại được bày biện thế này tăng thêm phần giá trị.
"Tôi có cần.. Quỳ ăn không?" Cậu hỏi.
"Tương lai chúng ta sẽ tiến hành hạng mục này sau, nhưng hiện tại thì không." Sở Quân còn rất lịch sự giúp cậu kéo ghế.
"Tôi hi vọng em có thể ăn từ đũa của tôi. Tôi thích đút cho thú cưng ăn." Hắn nói.
Cơm trưa có mùi vị rất ngon. Sở Quân thỉnh thoảng sẽ gắp một đũa đồ ăn đưa đến bên miệng cậu. Tuy rằng hắn đã nói là đút thú cưng nhưng cậu vẫn cảm thấy không được tự nhiên, kiểu đút ăn này không khác gì một cặp đôi đang yêu nhau say đắm.
Sau bữa cơm thì nghỉ một chút, buổi điều giáo chuẩn bị bắt đầu.
Chương Hiểu vừa hưng phấn vừa lo lắng. Cậu cởi quần áo rồi gấp gọn để ở một bên, nghe lời quỳ gối bên chân hắn.
Sở Quần đi ở phía trước, cậu ngay lập tức bò sát đôi bốt cao.
Nhà hắn có một căn phòng điều giáo không nhỏ, nếu so sánh với căn phòng âm u ở Abyss thì nơi này như một phòng ngủ tao nhã, chỉ khác là bên trong có một số đa͙σ cụ không thể nhận ra.
Hắn cố định tay chân cậu trên một cái giá hình chữ X, thoa lên da một thứ như dầu dưỡng ẩm rồi lấy từ trong tủ ra một cây roi dài.
"Hôm nay chúng ta sẽ chơi một trò khác. Quất roi trực diện."
Chương Hiểu co rúm lại, "Xin hỏi, tôi đã làm gì sai sao?"
Hai roi đầu giáng xuống đất với âm thanh lớn. Âm thanh ấy làm toàn thân cậu căng thẳng.
Cậu nhìn mặt hắn, thấy đôi mắt như ánh mắt của một con đại bàng đang nhìn chằm chằm con mồi của mình.
"Chát!" Roi đầu tiên quất trúng ngực trái. Cảm giác nóng rát bùng lên sau khi cây roi rời đi vài giây, làn da chỗ bị đánh xuất hiện vệt trắng, sau đó đỏ dần, sưng tấy và tê dại.
"Chát!" Roi thứ hai rơi xuống ngực phải, đối xứng với vết roi đầu tiên.
"Chát!"
"Chát!"
Hai roi tiếp tục quất xuống, sức lực mỗi lúc một tăng, vết sưng đỏ nổi lên gần như ngay lập tức. Chương Hiểu vừa đau, vừa thích kêu la.
Tiếp theo đó là một loạt roi quất xuống như gió lốc, ngực, bụng và chân đều bị đánh. Cậu giãy dụa trên khung tra tấn, xiềng xích phát ra tiếng lách cách. Cơn đau dữ dội do đòn roi gây ra khiến cậu gần như chống đỡ không nổi. Mỗi một roi quất xuống đều làm cơ thể cậu vặn vẹo kèm với tiếng hét thất thanh.
"A!... A!!..." Đến cuối cùng, khi tiếng hét biến thành tiếng khóc nức nở thì Sở Quân mới dừng tay.
Đôi mắt cậu đỏ hỏe, miệng mở lớn thở hổn hển, cơ ngực và cơ bụng phập phồng theo từng nhịp hô hấp, mồ hôi chảy dài trên vết roi. Những vết hằn màu đỏ như món trang sức điểm tô cho làn da màu lúc mạch, hai bên đối xứng, vết roi đều đều.
Sở Quân chụp ảnh ngực và bụng cậu, đưa màn hình đến cho người trên khung tra tấn xem.
"Đẹp không?"
Chương Hiểu gật đầu. Cậu không phải chưa từng nghĩ đến cảnh mình bị quất roi, nhưng đòn roi mà hắn mang đến vượt quá sức tưởng tượng của cậu. Đau hơn, thích hơn và đẹp hơn...
"Quả nhiên là chú chó nhỏ sẽ động dục khi bị đánh. Nhìn xem, dương v*t chó của em đang cương này."
Sở Quân dùng roi nâng dương v*t bán cương của cậu lên, kết cấu da thô ráp tiếp xúc với cơ quan nhạy cảm làm cậu rêи ɾỉ.
"Em là muốn dụ dỗ tôi đánh nó sao?" Hắn dùng cán roi đảo một vòng tròn quanh gậy th*t.
"Không sợ tôi lỡ tay quất nát nó, biến em thành chú chó thái giám à? Hay là nói, làm vậy sẽ khiến em hưng phấn hơn?"
dương v*t bán cương vì câu nói của Sở Quân mà hăng hái giật một cái làm hắn cười nhẹ, cùng với vẻ mặt xấu hổ của Chương Hiểu.
"Vậy chủ nhân sẽ thỏa mãn nguyện vọng của em." Hắn nói rồi đặt cây roi dài sang một bên, đổi sang một cây roi nhỏ hơn.
Ngón tay ấm áp xoa lên vết roi trên ngực. Cậu đau đến hít sâu, lồng ngực co rúm. Hắn xoa nắn nó, cầm roi quét qua đầu v*.
Một roi bất ngờ quất xuống bộ phận sinh dục. Chương Hiểu đau đến hét to, cả người cố gắng nhúc nhích để chạy thoát, đáng tiếc tay chần đều bị cố định chắc chắn trên khung.
dương v*t mềm xuống, sau đó lại bị ngón tay hắn chơi đùa đến cứng.
Roi nhỏ nhẹ nhàng tra tấn vùng da gợi cảm của cậu, những vết thương mà roi dài tạo thành trước đó cũng ngứa ran. Cậu cảm thấy cả người mình như trở thành một cơ quan sinh dục, bất kể là chạm đến đâu đều có thể run lên vì hưng phấn.
Trước khoảnh khắc lên đỉnh, Sở Quân ấn chặt lỗ niệu đa͙σ.
"Thích bị quất không?"
"Hmm, thích..."
"Thích đau đớn không?"
"Thích..."
"Tôi vất vả đánh em thế này, có phải em nên nói gì không?"
"Cảm ơn... Cảm ơn chủ nhân đã quất chó hoang! A a a a ——"