Trong ŧıểυ khu, tuyết vẫn chưa tan hết, Chương Hiểu nhìn mà ngạc nhiên, không ngờ ở đây cũng có tuyết. Tường vi héo rũ ẩn mình dưới lớp tuyết, khi thời tiết ấm lên sẽ một lần nữa trỗi dậy bung tỏa những cánh hồng nhạt.
Mở cửa, tiếng tim đập cũng được khuếch đại. Chương Hiểu chợt nhận ra cậu không thể quay về làm một người bình thường nữa rồi, chỉ có ở đây, trong chính ngôi nhà này cậu mới có thể hô hấp và được chở che. Bước vào phòng, bùn đất của cuộc sống bám trên người cậu bong ra từng chút một, để lộ tâm trạng vui sướиɠ và hạnh phúc tột cùng.
Nhìn thấy sàn nhà trống trải, cậu không khỏi tức giận, "Mua cho em tấm thảm mới."
"Mua. Em muốn gì tôi đều mua." Sở Quân gật đầu nhận sai.
Cậu phát hiện đồ đạc của mình đã bị động đến, một số ít đã được bỏ vào bao. Sở Quân là thật sự muốn vứt bỏ cậu. Chương Hiểu như kẻ ăn may sống sót sau tai nạn. Sở Quân là chủ nhân, chỉ một câu nói cũng có thể vứt cậu ra ngoài. Đổi lại, người như cậu mà mất đi hắn... Cậu rùng mình, cấm bản thân không được nghĩ đến.
Chương Hiểu bước vào nhà tắm, toàn thân trên dưới đều tắm rửa sạch sẽ, thậm chí còn thuần thục lấy thuốc ra xúc ruột. Lúc nhìn thấy nước trong chảy ra từ lỗ nhỏ mới thật sự cảm thấy thoải mái.
Sở Quân cầm khăn đón người bước ra, giúp cậu lau người. Lau sau, cậu quỳ dưới đất, cung kính để chủ nhân tự tay đeo lên vòng cổ như thể thứ được nhận là một vương miện quý giá.
Chương Hiểu sờ vòng cổ, hỏi: "Chủ nhân... Sau này ngài còn muốn bỏ em không?"
Sở Quân không khỏi hối hận. Ngay từ đầu giữa hai người đã thiếu hụt lòng tin, bây giờ khoảng cách này ngày càng xa. Hắn nửa quỳ trên đất, ôm người vào lòng, "Nếu em cảm thấy quan hệ chủ nô không thể cho em cảm giác an toàn, vậy chúng ta làm ngươi yêu. Hai ta ngang hàng nhau, đều là điều quan trọng của đối phương."
Cậu siết chặt cái vòng, "Vậy... Người yêu vẫn sẽ chơi những trò này chứ?"
"Tất nhiên." Hắn bật cười.
Hai người lăn lộn trên giường ôm hôn. Hậu huyệt mềm mại đã được chuẩn bị xong, Sở Quân lại bỏ ra chút thời gian mở rộng, mãi một lúc sau mới cắm dương v*t vào.
Chương Hiểu run rẩy, vật phía dưới ngóc đầu dậy, lay động theo từng cú thúc.
"Ưm... Thích... Chủ nhân..."
Sở Quân ôm người để cậu ngồi vào lòng mình, hai tay bấu chặt lấy hai cánh mông, mạnh bạo đẩy gậy th*t đâm sâu vào.
"A —— đâm tới rồi... Chủ nhân, bên trong... A... Sâu quá..."
Hắn hôn cậu, đầu lưỡi linh hoạt chiếm đoạt khoang miệng, dụ dỗ bên kia cùng mình say mê. Nước bọt không kịp nuốt tràn ra, chảy dọc xuống cằm.
Vẫn chưa đủ... Cậu muốn nhiều hơn...
"Chủ nhân... Có thể... Đánh em không?" Chương Hiểu nắm lấy tay hắn kéo ra phía sau.
Hắn bật cười, dựa theo yêu cầu của cậu đánh mấy cái xuống mông khiến cậu thích thú gào to. Cùng lúc đó, hắn tăng tốc ra vào, dương v*t căng phồng như máy đóng cọc đâm sâu vào, điên cuồng giao phối.
"Nhanh quá....!!! A a! Chủ nhân... Em chịu không nổi... Em muốn bắn...!"
Hai người gần như bắn tinh cùng một lúc. Cảm nhận dòng tinh nóng ấm bắn sâu trong cơ thể, eo cậu run run, hậu huyệt co rút, giống như muốn giữ thứ bên trong lại.
Nô lệ bé nhỏ vì lên đỉnh mà đỏ ửng cả người, hai mắt đẫm nước mờ sương, dáng vẻ cực kì mê người. Sở Quân khẽ hôn cậu, hỏi: "Còn muốn nữa không? Đã đủ chưa?"
"Không đủ... Em còn muốn chủ nhân đánh em... Làm em..."
Nghe mấy lời đó còn ai chịu nổi nữa?? Sở Quân đè cậu xuống, đánh mạnh lên mông, đánh đến hai cánh mông biến thành màu hoa hồng. dương v*t cậu run rẩy cương cứng, cọ vào đùi hắn, mỗi chỗ đi qua đều để lại vệt nước.
"Đợi một chút nữa, để tôi tặng em một món quà trước." Hắn lấy một đôi giày cao gót màu đỏ từ trong hành lý của cậu ra. Đôi giày được bảo dưỡng rất tốt, màu sơn không hề phai nhạt. Hắn khỏa thân mang giày, nhấc chân giẫm lên mông cậu.
Đôi cao gót đỏ giẫm xuống cánh mông hồng hồng, đau đớn khiến cậu quay cuồng, giày lại nhấc lên đạp xuống dương v*t. Dưới sự chà đạp của đế giày, gậy th*t mỗi lúc một cứng. Chỉ cần chạm sẽ làm cái miệng nhỏ phía trên phun ra vô vàn tiếng rên đau đớn và sung sướиɠ. Sở Quân nhịp nhàng chà xát dương v*t rỉ nước, nghe thấy tiếng rên bắt đầu thay đổi liền tăng thêm sức giẫm cậu tới bắn.
"A a a a ——"
Vừa đau, vừa hạnh phúc. Chương Hiểu lại bắn tinh lần nữa, theo phía sau là dòng nước ŧıểυ tanh tưởi.
Đêm đó, rốt cuộc Chương Hiểu cũng được trải nghiệm cảm giác bị làm đến ŧıểυ huyệt muốn đóng cũng đóng không được, dương v*t rệu rã không thể bắn tiếp, bị chơi đến mất khống chế. Quyến rũ Sở Quân đưa đến một kết cục vô cùng bi thảm. Nghỉ việc hai ngày không xin phép, đến ngày thứ ba cậu mới có thể đi làm lại, bị Hàn Dư nhìn ra mà ác ý cười nhạo một phen. Song, đó là việc của sau này.
Chương Hiểu thường cảm thấy Sở Quân là một người rất đặc biệt, không bao giờ bị quy tắc của thế giới ràng buộc. Sau khi sống chung, cậu có cảm giác mình mới là thứ trói buộc hắn. Giữa hai người hiển nhiên vẫn có xích mích nhưng bất ngờ là hắn không để cậu phải đau khổ vì thân phận nô lệ, ngược lại còn cẩn thận lắng nghe ý kiến của cậu.
"Nếu tôi làm ra chuyện khiến em không thể chấp nhận được, em nhất định phải nói cho tôi biết. Giống như trong trò chơi cũng có từ an toàn, chỉ cần em nhìn tôi, nói tên của tôi là được."
Nghe thấy những lời đó, Chương Hiểu như được tình cảm của hắn bao lấy, hun đến trái tim đỏ bừng ấm áp. Tình yêu nồng ấm bao bọc lấy cậu, dần cho cậu cảm giác an toàn.
Cuối tuần, cậu và Sở Quân sẽ thỉnh thoảng ra ngoài hẹn hò. Khi đó, cậu có thể thoải mái nắm lấy tay hắn, không chút e ngại nhìn người mình yêu nở nụ cười ấm áp. Có một lần, hai người bị hai cô gái chặn lại, giơ điện thoại xin chụp hình. Chụp xong còn không ngừng líu ríu khen họ đẹp trai và xứng đôi. Thật ra hiện tại cậu vẫn thấy mình không xứng với chủ nhân, nhưng nào một nào đó nhất định cậu sẽ làm được.
Có đồng nghiệp biết được quan hệ của cậu bèn ấp úng đến dò hỏi, cậu lập tức thừa nhận: "Cha của tôi đã đồng ý rồi, cấp trên cũng không vì tôi đồng tính mà đuổi việc. Người yêu tôi còn vì tôi đồng tính mà yêu sâu đậm, tôi có gì không dám nhận."
Một lần nọ, Sở Quân hỏi hôn nhân và gia đình mà cậu mơ ước sẽ phải thế nào. Khi đó là lúc trò chơi vừa chấm dứt, cậu híp mắt hưởng thụ đối phương xoa bóp, miễn cưỡng đáp: "Hồi đó em còn mơ được làm nhà khoa học kìa, chuyện muốn làm chưa chắc đã thành sự thật... Hơn nữa, em thấy chủ nhân và chó lớn cũng là một gia đình trọn vẹn mà."
"Đây là đâu?"
Chương Hiểu nhìn khối kiến trúc xa hoa trước mắt, ngơ ngác tìm lối vào. Sở Quân nói muốn hẹn hò, đưa cho cậu một bộ âu phục cực kì sang trọng và địa chỉ để cậu tự đến.
Bước vào, khung cảnh bên trong rõ ràng là một nhà thờ, cả điểm tâm và hoa tươi cũng đã được bày biện trang trí sẵn sàng. Cậu thấy được quản lý của Abyss, Siren, ngay cả Hàn Dư và Tiêu Túng cũng có mặt, hai người này sao có thể đi chung được?
Vài người thấy cậu đến liền vỗ tay, ồn áo nói: "Nhân vật chính đến rồi."
Lúc bấy giờ, cậu mới phát hiện mỹ nhân cao gầy mặc váy cưới đuôi cá màu trắng, đeo khăn che mặt đứng cạnh bồn hoa chính là Sở Quân.
Dưới lớp voan trắng, đôi môi đỏ mọng yêu kiều mỉm cười. Ước mơ mà cậu từng từ bỏ... Một đám cưới được người chúc phúc, một cô dâu xinh đẹp... Tất cả đều được Sở Quân hoàn trả cho cậu.
Ánh sáng dịu nhẹ xuyên qua những ô kính sặc sỡ chiếu xuống soi rọi khung cảnh bên dưới. Số khách mời ít ỏi nhìn chú rể khóc đến rối tinh rối mù được "cô dâu" đi giày cao gót còn cao hơn hẳn cậu ôm người vào lòng, dịu dàng an ủi.