Đắm chìm trong cõi mộng đêm ngọt ngào, Chương Hiểu thấy mình như đang rơi xuống vực sâu vô hạn. Tay cậu quơ quàng nắm được một thứ mềm mại gì đó, cậu kéo nó cùng rơi xuống. Trong bóng tối, cậu thấy được đôi mắt Sở Quân nhìn mình.
Trước khi gặp Sở Quân, cậu nghĩ đầu v* đàn ông chỉ là một vật trang trí vô dụng, nhưng hiện tại, trải qua tầng tầng lớp lớp dạy dỗ từ kẹp ngực đến máy hút sữa, hai hạt đậu nhỏ đã tăng kích thước, mỗi lúc một nhạy cảm hơn.
Bây giờ, chút liếʍ láp dịu dàng đã không đủ để cậu sung sướиɠ, ham muốn bạo dâm từ sâu trong cơ thể trào dâng, đòi hỏi những đụng chạm kịch liệt hơn. Cậu cố gắng ưỡn ngực, đẩy chúng vào miệng hắn.
"A ——————!!"
Như nghe được khát khao trong lòng cậu, Sở Quân dùng sức cắn xuống
Gậy nhỏ của Chương Hiểu càng thêm cương cứng, cậu cọ lên người hắn, giống như muốn nói bấy nhiêu vẫn chưa đủ, cậu muốn nhiều hơn nữa.
Mông bị nhéo một cái, nguồn nhiệt trên người cũng tách ra.
"Tôi phải lên máy bay, ở nhà chờ tôi quay về." Sở Quân khoác áo khoác rồi xách vali ra ngoài, trước khi đi còn đặc biệt nhấn mạnh với nô lệ của mình, "Không được tự xử lý, chờ tôi về."
Đã hai tuần trôi qua kể từ ngày cậu từ chức, từ lúc đó, Sở Quân bắt đầu sử dụng số quần áo nữ trong tủ trước mặt cậu mà không chút e dè nào. Ví dụ như hiện tại, hắn mặc một cái áo khoác dáng dài với một chiếc trâm vàng cài trước ngực. Ngày nay, đến cả phái nữ cũng hiếm khi dùng loại trâm lộng lẫy này. Vậy mà, Sở Quân vẫn có thể dùng nó, không quan tâm đến ánh mắt người đời, cốt chỉ vì cách phối đồ này sẽ tôn lên vẻ đẹp của chiếc trâm.
Tiếng giày da biến mất ngoài hành lang.
Trái tim Chương Hiểu bỗng nhiên trống rỗng.
Lúc tắm, cậu thấy cơ thể mình trong gương xuất hiện thêm một dấu cắn tròn nơi đầu v* trái. Cậu vuốt nó, mong rằng dấu ấn này có thể tồn tại đến ngày Sở Quân quay về.
Ngực trái, chếch lên một chút chính là trái tim.
Từ ngày bị thương, Sở Quân không hề chạm vào cậu, lại thêm sáng nay bị trêu chọc khiến cậu vô cùng bất mãn. Cậu đứng trong căn phòng trống, chán nản khép mắt lại. Tuy rằng cậu đã hứa sẽ tin tưởng hắn vô điều kiện nhưng người vừa đi, cậu đã lập tức thấy bất an, lo sợ bản thân sẽ bị vứt bỏ. Khi hắn không ở đây, cậu như chú chim lạc đàn trên đường di cư, chỉ biết bay loạn một chỗ.
Người chỉ mới rời đi không bao lâu mà cậu... Chương Hiểu cắn chặt răng, lấy điện thoại soạn tin nhắn.
"Chủ nhân, khi nào ngài mới về?"
Tôi rất nhớ ngài. Rất, rất cần ngài.
Nếu có thể, tôi muốn được ở bên ngài hai mươi bốn giờ.
Câu trả lời của Sở Quân đến chiều tối mới xuất hiện.
"Dù là lúc nào em cũng phải ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi."
Buổi tối, nằm trên giường mà cậu chỉ thấy toàn thân khó chịu.
Hai tuần trôi qua, những ngày đầu Sở Quân thấy cậu bị thương nên ngày nào cũng thoa thuốc cho cậu. Một ngày nọ, đang lúc thoa thuốc thì cậu cứng, song, dù cậu có cầu xin thì hắn cũng vờ như không thấy. Tối hôm đó, hắn ngồi trên sofa đọc sách, trên người là bộ quần áo mặc nhà và một cái khăn choàng tua rua màu lạ, còn cậu quỳ trước mặt hắn, môi hôn xuống mu bàn chân trần. Hắn rút chân về, nói cơ thể của cậu vẫn cần phải điều dưỡng.
Chương Hiểu nằm trên giường, nửa giường còn lại không có ai nằm, tấm chăn vẫn còn lưu lại mùi hương của Sở Quân. Ngọn lửa vô tận trong cơ thể không ngừng tra tấn cậu. Cậu có hơi sợ hãi, ngay cả việc da thịt tiếp xúc với ga giường cũng khiến cậu ngứa ngáy, bản thân dường như... Dường như trở nên vô cùng da^ʍ đãиɠ.
Chủ nhân... Người đang để chú chó của mình bị đói.
Ngón tay vuốt ve đầu v* trái, như thể vẫn còn cảm nhận được dấu răng mà đối phương để lại. Chỉ một chút vuốt ve nhỏ cũng đủ làm cậu rêи ɾỉ.
Chương Hiểu thở gấp, hai mắt mù sương nhìn trần nhà. Tấm thân này là món đồ chơi của chủ nhân, sự hiểu biết của Sở Quân đối với nó còn nhiều hơn cả bản thân cậu.