Tấm gương hình vuông phản chiếu căn phòng mờ tối. Trong tủ bên tường bày các loại đạo cụ điều giáo khác nhau. Trung tâm căn phòng là một chiếc giường tra tấn với lan can bằng sắt rèn.
Âm thanh cơ thể va chạm và những tiếng rêи ɾỉ đứt quãng vang vọng trong phòng. Chiếc giường tra tấn đung đưa, những sợi dây xích treo trên giường thỉnh thoảng phát ra tiếng "leng keng".
Giữa tấm gương là hình ảnh hai người đàn ông đang giao hợp.
Sở Quân ôm Chương Hiểu vào lòng, tiến vào từ sau lưng. Hắn tách đùi cậu mở rộng ra hai bên, đối diện với gương, để cậu nhìn rõ cảnh được phản chiếu.
Mỗi một hơi thở đều thấm đẫm hơi nóng thiêu đốt từ sâu trong cơ thể truyền đến, hỗn hợp mồ hôi và nước mắt trượt dài trên má. gậy th*t to lớn không biết mệt mỏi tàn phá hậu huyệt, nơi giao hợp dinh dính như trét một lớp hồ, chất lỏng từ bên trong trào ra trở thành đồng phạm cùng Sở Quân công thành đoạt đất.
"Em chưa từng được huấn luyện mặt sau, nhưng tôi hi vọng em có thể làm được... Bởi tôi muốn nhìn em cao trào bằng lỗ sau." Cậu nghe hắn nói.
Sở Quân tạm thời rút khỏi cơ thể cậu, sau đó dùng thắt lưng và dây xích trói cậu lại. Lúc bấy giờ, cơ thể vốn đã bị đâm đến không còn sức được nâng lên, hai chân ép sát vào người tạo thành hình chữ V, túi tinh và lỗ nhỏ sưng đỏ hoàn toàn bại lộ. Hắn bóp đùi cậu, cứng rắn đâm vào lần nữa, nặng nề đánh vào nơi sâu nhất. Vách thịt dần dần quen với cảm giác đau xót khi dương v*t cọ xát, sau đó bắt đầu co rút tự nhiên, đón ý hùa theo mỗi lần chuyển động.
Hai từ an toàn quẩn quanh trong cổ họng nhưng vẫn không thể nói thành lời. Cậu không phải cô gái còn trinh ngồi trên chiếc giường hôn nhân chờ đợi sự dịu dàng và tình yêu, cậu là nô lệ trên chiếc giường tra tấn. dương v*t của chủ nhân đang cắm vào cơ thể cậu, cậu không muốn Sở Quân thất vọng. Thứ đó của hắn vừa nóng vừa cứng, cậu nên thấy sướиɠ khi chủ nhân cần mình như thế.
"Chủ nhân... Xin ngài... Ưm..."
Giọng nói khàn khàn nghẹn ngào van xin. Chương Hiểu không biết mình phải xin cái gì, là xin hắn dừng lại hay xin hắn nhanh bắn, cũng có thể là xin hắn buông tha, để cậu có thoát khỏi địa ngục đau khổ và vui sướиɠ này.
Tóc hắn bị mồ hôi làm ướt che kín khuôn mặt. Chương Hiểu mở đôi mắt mù sương, giữa từng nhịp thúc nhìn chằm chằm chiếc mũi cao thẳng và đôi môi hồng của hắn.
Muốn một nụ hôn... Nếu tôi làm được, xin hãy thưởng cho tôi...
Cậu cảm nhận được sức mạnh bên trong từng nhịp thúc. Quy đầu thô to xuyên thủng cơ thể đâm sâu vào trong, thịt huyệt mềm mịn bao lấy gậy th*t như đang nịnh nọt nó. Thậm chí, cậu còn có thể cảm nhận từng đường gân xanh hằn trên trụ thịt cắm vào cơ thể. dương v*t của đối phương cọ xát thành ruột, lăn qua lăn lại, nghiền ép tuyến tiền liệt.
Cùng lúc đó, hậu huyệt chật hẹp vẫn nhiệt tình co bóp. Sở Quân không còn sức nhẫn nhịn, nhéo mạnh vào đùi cậu, đâm sâu mấy chục cái rồi sung sướиɠ bắn ra.
Môi nhận được sự đụng chạm mà nó khát cầu.
Sở Quân dịu dàng hôn cậu, nói: "Em làm tốt lắm."
Tắm rửa xong, hai người chuyển đến cái giường trong phòng ngủ.
"Nói cho tôi biết, sao lại khóc?" Hắn hỏi.
"Tôi.. Vì thích..." Chương Hiểu giấu nửa mặt trong chăn, nhỏ giọng đáp.
"Em không được trốn tránh tôi. Lúc khóc em nghĩ gì?"
Vẻ mặt cậu cứng đờ, "Tôi thấy..." Giọng nói cậu run rẩy, "Tôi thấy... Mình không giống đàn ông nữa."
Sở Quân ôm cậu vào lòng.
"Ngoại hình em rất sáng, vóc người cũng tốt, thứ nên có đều có, sao lại không giống đàn ông. Đàn ông không thể làʍ t̠ìиɦ với đàn ông à? Suy nghĩ của em về giới tính quá cứng nhắc, sau này tôi sẽ dạy dỗ em. Bây giờ, cái gì cũng đừng nghĩ nữa, ngủ đi."
Hai người cùng nằm trên giường, cơ thể trần trụi, cùng đắp một cái chăn. Chương Hiểu hiếm có dịp được nhìn thấy Sở Quân lõa thể. Cậu cảm nhận cơ thể trắng nõn nhưng mạnh mẽ dưới tay mình, biết rõ đó chính là cơ thể thuộc về một người đàn ông. Tấm thân này như một món đồ thủ công tinh xảo, trông thì mỏng manh nhưng lại căng tràn sức mạnh, bộ phận sinh dục đang ngủ yên giữa hai chân có thể khiến cậu phát điên.
Mình sẽ nảy sinh ham muốn với cơ thể này sao?
Sẽ.
Chương Hiểu chịu đựng cơn đau khi cơ thể bị lạm dụng quá mức, chịu đựng chỗ khó chịu không thể cho ai biết, cố gắng ép bản thân không được suy nghĩ bậy bạ, yên tĩnh hưởng thụ cái ôm của Sở Quân.
Trong cơn mơ, cậu nhớ tới mùi hương của hoa tường vi trong vườn.