Sáng hôm đó, Đằng Dương vừa bước từ cửa xe ô tô xuống cổng sân bay. Khi cậu ta quay đầu nhìn sang trái, tình cờ thay lại thấy Lăng Dương Thần cũng vừa bước xuống.
Cậu ta nghiêng đầu nhìn xem anh đang làm trò gì ở đây thì thư kí của anh ta cũng vừa bước ra khỏi xe nói với anh.
"Lăng tổng, công việc ở trong nước đã sắp xếp ổn thoả rồi. Lần này sang Anh, anh thật sự sẽ không về nữa sao?"
Lăng Dương Thần vẫn chưa để ý đến Đằng Dương đứng cách mình không xa, kéo lại vạt áo cho thẳng lại rồi nói.
"Có dịp sẽ về"
Lúc này Đằng Dương từ đâu đột ngột lao lại túm lấy cà vạt của anh, khoé mắt cậu ta hằn vân đỏ vô cùng tức giận.
Lăng Dương Thần cau mày buông lời chết chóc. Đây là người mà anh rất không muốn gặp vào lúc này.
"Buông ra" ngữ điệu của anh lạnh tanh cùng với hàm ý đe doạ. Nếu cậu ta còn nhiều lời, Lăng Dương Thần nghĩ mình thực sự sẽ bóp chế.t cậu ta ngay tại chỗ này.
Đẳng Dương không buông, ngược lại còn nắm chặt hơn, cậu ta quát lên.
"Khốn khiếp! Anh định không chịu trách nhiệm với cô ấy mà bỏ đi sao? Trong khi cô ấy một mình thì anh lại bỏ đi. Là ai cho phép anh chơi đùa cô ấy như vậy"
Lăng Dương Thần tức giận hất tay cậu ta ra.
"Bị điên sao? Chẳng phải hai người ở bên nhau rồi à? Cậu muốn tôi chịu trách nhiệm là muốn đưa tiền à?"
"Anh vẫn còn không nhận ra à? Chỉ cần tôi liếc qua cũng biết cô ấy đang nghĩ gì, trong mắt cô ấy lúc nào cũng chỉ có anh mà thôi! Nếu Diệp Y Y chấp nhận ở cạnh tôi, anh nghĩ tôi sẽ đứng đây mà nói chuyện với anh sao?!”
Lăng Dương Thần lặng người đi mất một lúc.
"Được rồi. Nếu như anh bước qua cánh cửa này ngày hôm nay, thì tôi sẽ ở lại che chở cho cô ấy" cổ họng Đằng Dương đắng chát.
Lăng Dương Thần là người thông minh, không cần suy nghĩ thêm gì nữa mà hất tay cậu ta ra vội vã quay đầu ngồi vào xe của mình, thư kí không biết gì cũng chạy vào theo rồi phóng xe đi thẳng.
Đằng Dương nhìn theo bóng chiếc xe màu đen đã dần mất dạng, trong lòng cậu trống rỗng. Dù biết nếu nói ra thì người cậu yêu sẽ ở bên người khác.
Nhưng hôm nay cậu đi rồi, nếu để cô ấy ở lại một mình, cậu không an tâm.
Đằng Dương lấy di động của mình ra chụp một tấm hình ở sân bay gửi qua cho Diệp Y Y kèm theo một câu.
"Tôi đi du học rồi. Bảo trọng"
…
Lăng Dương Thần ép sát cô vào tường, anh cúi xuống, nhìn vào đôi mắt trong veo vẫn còn đọng lại một giọt nước mắt. Ánh mắt anh nhìn cô lúc nào cũng vậy, rất ấm áp, rất an toàn. Rõ ràng ngay từ lần đầu gặp mặt, cô đã bị vẻ ngoài điển trai và ánh mắt này thu hút đến điên loạn, nhưng chỉ vì trước nay cô luôn tự dặn lòng mình nhớ rằng, chính anh là người đẩy đưa cô và gia đình cô vào khuôn khổ nên mới tìm lý do bài xích.
Nhưng bây giờ, bộ mặt của họ đã lật tẩy rồi. Cô không còn lý do che giấu cảm xúc của mình nữa. Cô yêu anh, cô nhận ra cô rất yêu anh ngay khi thấy trái tim mình quặn lại vì biết anh đã bỏ đi rồi..
Thật may là anh ấy đã không buông bỏ cô..
Càng nghĩ Diệp Y Y lại càng tủi thân. Lúc ấy, Diệp Y Y như được tiếp rất nhiều dũng khí, cô vòng tay siết chặt lấy cổ anh, hôn lên môi anh một cách điên cuồng.
Ban đầu, Lăng Dương Thần có hơi bất ngờ khi cô chủ động như vậy, thế nhưng chỉ vài giây sau, anh cũng mạnh mẽ đáp trả lại nụ hôn của cô, môi của anh kịch liệt chà sát, đầu lưỡi tham lam vội vàng tách mở hàm răng rồi đi vào, cuồng nhiệt cuộn lấy đầu lưỡi rồi cứ thế quấn quýt không rời.
Cô và anh hôn nhau từ tường đến sofa, rồi từ sofa xuống đến giường ngủ, đó là lần đầu tiên cô cảm nhận được nụ hôn của một tình yêu mãnh liệt thật sự là như thế nào..
"Nói với anh đi, em với cậu ta không phải là dạng quan hệ kia sao?"
Diệp Y Y mơ hồ.
"Cậu ta?.. Đằng Dương sao?"
Lăng Dương Thần cúi đầu thật thấp để vùi vào hõm vai cô, chỉ khẽ "ừm" một tiếng.
Diệp Y Y lúc này bật cười.
"Quan hệ kia là gì chứ, em và cậu ấy chỉ là thân thiết như người một nhà, không bao giờ tính toán với nhau, với em mà nói, Đằng Dương ấy, như một người anh trai vậy. Tốt, vô cùng tốt.."
Lăng Dương Thần cắn mạnh vào xương quai xanh của cô, giọng anh dận dỗi.
"Anh chỉ hỏi em một câu thôi, tại sao em lại nói nhiều đến như vậy. Em chỉ cần nói có, hoặc không. Đừng khen người khác trước mặt anh"
Diệp Y Y ngơ người rồi cảm thấy thật có chút buồn cười, thì ra Lăng Dương Thần cũng là người thích ăn dấm chua như vậy.
Anh nhanh chóng cởi bỏ áo trong áo ngoài của cô, Diệp Y Y còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần, người bên trên đã nhanh chóng áp xuống, sau đó lại cuồng nhiệt hôn lên môi cô, bàn tay hư hỏng của anh tham lam nắn bóp hết hai đỉnh đồi căng tràn sức sống của cô, khiến chỉ trong một thoáng chốc cô đã hoàn toàn quên mất mình định làm gì.
Da thịt anh cọ sát vào cô, lúc này cô cũng ngứa ngáy gần như phát điên, cô muốn gần anh hơn nữa, gần hơn nữa..
"Thầy.."
Lăng Dương Thần khựng lại. Nét mặt cau có cắn mạnh vào nơi mình đang dày vò.
"Em gọi anh là gì?"
"Thầy..?"
Anh càng tức giận..
"Anh không còn dạy em nữa, không cho phép em gọi tôi là thầy"
A thật là khó chiều quá đi, người đàn ông này..
Diệp Y Y không có thời gian để trêu đùa với anh nữa, cô ôm chặt lấy cổ anh thấp giọng kêu lên.
"Dương Thần, giúp em..em khó chịu"
Hình như đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh, hoặc là đã từng rồi nhưng chưa bao giờ thân mật như thế.
Lăng Dương Thần thật sự hài lòng, anh tiếp tục hành động của mình mà không nhanh chóng thoả mãn cô khiến Diệp Y Y càng thêm điên cuồng. Cô biết anh cố tình muốn trêu ghẹo cô.
Cảm giác hít thở không thông, Diệp Y Y dùng sức cong người, muốn áp sát lấy anh mạnh mẽ. Lăng Dương Thần nhếch môi ngồi thẳng dậy, rồi xốc cô lên bàn trang điểm gần đó.
Diệp Y Y nghĩ anh sẽ tiếp tục hôn cô, nhưng anh chỉ hôn một lượt khắp cơ thể cô rồi dần di chuyển đầu lưỡi lên trên tách đùi cô ra.
Cô biết anh sắp định làm gì nhưng cô không ngăn cản. Cô muốn xem xem anh thật sự yêu cô đến bao nhiêu hay thật ra chỉ xem cô như một công cụ để thoả mãn sinh lý. Cho nên cô không ngăn cản mà còn phối hợp mở rộng chân ra, phơi bày toàn bộ tất cả cơ thể trước mặt người đó.
Trong căn phòng đóng kín rèm mờ tối, cô thấy ánh mắt anh đột nhiên sáng rực, sau cùng khẽ rướn người hôn lên môi cô một cái nữa rồi mới chầm chậm cúi xuống, đầu lưỡi mát lạnh của anh cuối cùng cũng chạm vào nơi đó.
Cô suýt nữa thì mất hồn.. miệng bật ra một tiếng rêи ɾỉ.