Nghiêm Mộc Mộc không quan tâm đến chiếc váy cô còn chưa mặc xong, cô dựa vào cửa với chân chân bủn rủn, vừa mở cửa đã đυ.ng phải vòng tay của Cố Ngữ Hãn.
"A..." Cố Ngữ Hãn thô lỗ hôn lên đôi môi sưng tấy của cô gái rồi cắn một cái thật đau, lột bỏ hoàn toàn quần áo của cô gái, ôm chặt mông cô bằng đôi tay cường tráng của anh, nhìn vào trong nhà, "Phòng ở đâu?" ánh mắt rơi vào căn nhà được sắp xếp gọn gàng, sau đó nhìn ba gian phòng cách đó không xa, nhịn không được hỏi.
"Bên trái...phòng đầu tiên…." Cô gái bị nam nhân hôn đến choáng váng dựa vào cánh tay anh thở nhẹ, đột nhiên nghe thấy giọng nói của người đàn ông, bất giác mặt đỏ bừng, ngón tay nhỏ đáng yêu chỉ vào căn phòng bên trái, cô được đưa vào căn phòng tràn đầy hơi thở của cô.
Nghĩ đến đây, Cố Ngữ Hãn trở nên phấn khích như một mãnh thú, thở hổn hển ôm cô gái vào lòng điên cuồng ra vào.
“Đều cho em… A… câu dẫn lão sư…đều cho em… ŧıểυ dâʍ đãиɠ!” Cố Ngữ Hãn không nặng không nhe nhấm nháp bộ ngực mềm mại của cô gái, một bên năm chặt cổ thiếu cô gái đẩy nhanh động tác ra vào trong cô. Khi tần suất của người đàn ông ngày càng nhanh, Nghiêm Mộc Mộc theo bản năng kẹp chặt chân cô, bên tai truyền đến tiếng gầm gừ thở dốc của người đàn ông…
“Anh… làm sao biết địa chỉ nhà em…” Nghiêm Mộc Mộc tựa vào cánh tay của người đàn ông, dùng đôi tay mảnh khảnh của cô chơi từng cúc áo sơ mi của anh, vô cùng quyến luyến hít hà hương thơm độc nhất vô nhị trên cơ thể anh.