” Em đừng lợi dụng thời cơ mà quyến rũ tôi, tôi sẽ không vì em có thai mà nhân nhượng đâu ” Anh lại cười khẽ.
Lạc Hi Trân đang mất hồn bỗng hoàn hồn đẩy anh ra.
” Tôi không cố ý “
Anh cười lớn: ” Tôi chọc em thôi. Căng thẳng vậy làm gì ”
Hôm nay anh cười rất nhiều cô chưa bao giờ nhìn thấy anh cười nhiều như thế.
” Chuyện này…. “
” Em muốn nói gì? “
” Tôi muốn giữ đứa bé này lại. Dù sao nó cũng là một sinh mạng “
” Tại sao em lại nói như thế? ” Dương Hàn lo lắng.
” Tôi biết chúng ta đến với nhau chỉ vì hôn ước của hai nhà Dương – Lạc. Cho dù anh không cần đứa trẻ này cũng không sao, tôi có thể tự chăm sóc nó ” Lạc Hi Trân cúi mặt nói.
” Em nói ngốc cái gì? ” Anh lấy tay gõ tay trán cô rồi nói tiếp.
” Nó là con của anh tại sao anh lại không cần được. ” Anh lắc đầu cười khổ.
” Tôi cứ sợ…. ” Giọng cô có chút run rẩy.
” Em yên tâm dưỡng thai đi. Sau này đừng đi học nữa. “
” Nhưng tôi….”
” Không nhưng nhị gì cả. Tôi có đủ tiền để nuôi mẹ con em ” Anh nhẹ nhàng an ủi cô.
Mặt cô xụ xuống buồn không tả nổi.
” Đừng như vậy, tôi chỉ muốn tốt cho em thôi. “
” Nhưng nếu chỉ ở nhà thôi sẽ buồn chán lắm. “
” Nếu muốn tôi có thể đưa em đến trường cùng tôi nhưng nhất định em không được đi học. Nếu em còn không nghe tôi sẽ nói với mẹ đấy. “
” Thôi đành nghe lời anh vậy. ” Lạc Hi Trân đành bất đắc dĩ nghe anh, thật sự cũng chẳng còn cách khác.
[……]
” Trân Trân, anh có chuyện muốn nói với em ” Ngô Dương gọi điện thoại qua cho cô, nói chuyện có vẻ rất gấp.
” Được, đợi em đến trường rồi nói. “
Buổi sáng Lạc Hi Trân xuống dưới nhà đòi đến trường cùng Dương Hàn.
Sau khi đến trường, anh dẫn cô vào văn phòng mình rồi nói:
” Em ở đây chờ tôi. Đến giờ ăn trưa tôi sẽ trở lại. “
” Được, tôi biết rồi “
Sau khi anh ra khỏi phòng có một cuộc gọi đến máy cô. Là của Ngô Dương.
” Hôm nay em trống tiết một nhỉ, ra sau trường đi. Anh có truyện muốn nói. “
” Được, đợi một lát, em ra ngay đây.”
[……]
” Anh có chuyện gì muốn nói? ” Lạc Hi Trân hỏi.
” Anh…. ” Ngô Dương ngập ngừng không thôi.
” Anh muốn nói gì? ” Cô gặng hỏi.
” Anh thích em, em có thể làm bạn gái anh không? ” Ngô Dương bối rối nói.
” Anh nói đùa gì vậy ” Lạc Hi Trân cười.
” Anh là thật lòng. “
Cô định trả lời bỗng nhiên có một bóng người bước đến ôm cô vào ngực. Chưa kịp hoàn hồn, tiếng nói của anh ở trêи đầu cô vang lên:
” Cô ấy là vợ của tôi, cậu cũng dám mơ tưởng? “
Anh dõng dạc tuyên bố trước con mắt ngạc nhiên của Ngô Dương. Thật sự không ngờ được tin đồn đó là thật.
” Giáo sư, em thật sự không biết. Rất xin lỗi. “
Nói rồi Ngô Dương cúi đầu nhanh chóng đi mất.
” Sao anh lại ở đây? ” Cô có hơi thắc mắc việc anh đột nhiên xuất hiện ở đây, vào lúc này.
” Tôi không ở đây thế em muốn tôi ở đâu ? ” Anh lắt léo hỏi lại.
” Ý tôi là anh không có lớp à? “
” Nếu tôi không để quên tài liệu có phải em đã đồng ý rồi không? ” Lời nói của anh có chút hụt hẫng.
” Tôi…. ” Lạc Hi Trân ngập ngừng không biết trả lời thế nào mới phải. Cô muốn nói ‘Tôi sẽ không đồng ý’.
” Em đừng nói nữa. Về nhà trước đi. “
Cô chưa nói xong đã bị anh ngắt lời. Thật sự anh sợ cô sẽ nói ra câu ” Tôi sẽ đồng ý “. Anh tự hỏi: ” Mình có gì không tốt tại sao cô ấy một chút cũng không động lòng? “
Anh gọi tài xế đến chở cô về nhà. Cả ngày hôm ấy anh cứ như kẻ mất hồn không tập trung được việc gì cả. Anh chỉ muốn ngay lập tức về hỏi lại cô: ” Có phải tôi không đến em sẽ đồng ý không? “