An Bình năm thứ hai tới An Bình năm thứ năm, tân đế chăm lo việc nước, thực lực Đường Quốc bỗng chốc dâng cao, nhất thời uy chấn nước láng giềng, các nước nhỏ như Tây Lỗ thường tiến cống, không dám có dị động.
An Bình sáu năm, nữ Trạng Nguyên Tây Lỗ Đồ Lỗ Hoa lần nữa đến thăm Đường Quốc, nàng vừa vào Kinh Thành, thấy các nơi ngay ngắn gọn gàng, dân chúng an cư lạc nghiệp, trên đường phồn hoa không biết bao nhiêu lần so với mấy năm trước, nhất thời cả kinh nói: Mới mấy năm, Đường Quốc thịnh vượng lên nhiều như vậy?
Quan viên Đường Quốc tiếp đón Đồ Lỗ Hoa cười nói: Mấy năm này thủ phụ đại nhân phụ chính, ban xuống rất nhiều chính lệnh, chính lệnh được thực thi, cũng là lợi nước lợi dân, hiện nay không chỉ Kinh Thành, khắp nơi trên cả nước, cũng mạnh hơn mấy năm trước nhiều.
Đồ Lỗ Hoa cũng biết sau khi Vương Chính Khanh làm thủ phụ, danh vọng ngày càng cao, bởi vậy lại hỏi mấy câu. Quan viên Đường Quốc tự nhiên hết sức khen ngợi Vương Chính Khanh.
Sứ giả Tây Lỗ nghe, liền muốn tìm cơ hội đả kích khí thế của Quan viên Đường Quốc, nhất thời cười hỏi: Nghe nói thủ phụ đại nhân mặc dù anh minh, lại sợ vợ, những năm này một thiếp cũng không dám nạp, thật sao?
Quan viên Đường Quốc nói: Bọn họ là vợ chồng ân ái, không muốn cho người ngoài nhúng tay vào mà thôi.
Sứ giả nói: Bọn họ thành thân sáu năm, chỉ sinh một nam một nữ, nếu là đại nhân phủ khác, chỉ sợ sớm cưới ŧıểυ thiếp rồi, thủ phụ đại nhân cũng có thể chịu đựng được.
Lại có một vị sứ giả nói: Nghe nói thủ phụ phu nhân cũng có tài Trạng nguyên, nếu thân là nam tử, chỉ sợ sớm đã vào trong triều làm quan, ngay cả hiện nay, thủ phụ đại nhân có khó khăn, cũng thường trở về phủ hỏi ý kiến phu nhân, là thật sao?
Quan viên Đường Quốc cười không nói, nhìn sứ giả Tây Lỗ một cái, trên phố đàm tiếu, ngươi thích tin thì tin, hỏi ta làm cái gì?
Lúc này, Chân Ngọc nghe được Đồ Lỗ Hoa tới rồi, cũng là giễu cợt Vương Chính Khanh nói: Nhanh, mau tìm ngọc bội năm đó nàng ta tặng chàng, nhận thân đi.
Vương Chính Khanh cười nói: Nàng hiện giờ là vương phi Tây Lỗ, quyền cao chức trọng, nhất định biết thân phận, đâu còn dính lấy ta như năm đó?
Tới muộn, hoàng cung thiết yến khoản đãi đám người Đồ Lỗ Hoa, Vương Chính Khanh cùng Chân Ngọc cũng tới dự, mọi người gặp nhau, lại có chuyện nói.
Đồ Lỗ Hoa chờ đợi cơ hội, cũng là hỏi Vương Chính Khanh đòi lại ngọc bội, chỉ nói: Năm đó không hiểu chuyện, mới có thể tặng ngọc bội đi, hiện nay muốn lấy lại, tặng cho phu quân.
Vương Chính Khanh đổ mồ hôi, nhất thời gọi Chân Ngọc nói: Ngọc nương, ngọc bội đâu?
Chân Ngọc cười hì hì tới, lấy ngọc bội từ trong ngực đưa tới tay Đồ Lỗ Hoa nói: Trả lại ngươi! Về sau không nên tùy tiện tặng người khác!
Đồ Lỗ Hoa có chút ngượng ngùng, cười nói: Thủ phụ phu nhân nói phải.
Sau đó một lát, Chân Ngọc chỉnh lại xiêm áo cho Vương Chính Khanh, thở dài nói: Đến cả Đồ Lỗ Hoa cũng vứt bỏ chàng! Hiện nay chỉ có ta chịu muốn chàng thôi!
Vương Chính Khanh làm dáng vẻ bi thương nói: Ngọc thụ lâm phong, tài hoa cái thế, quyền cao chức trọng như ta, thế nào mà càng ngày càng không có nữ nhân theo cơ chứ?
Hai người nói rồi cười, nhất thời tiệc tan, tay trong tay về phủ.
ŧıểυ Tú Đường cùng ŧıểυ Tú Huy vẫn chưa ngủ, biết được bọn họ trở lại, nhanh chóng chạy tới gặp, la ầm lên: Đã nói là sáng mai muốn dẫn chúng con tới thôn trang chơi, hai người đừng quên đấy.
ŧıểυ Tú Đường năm nay năm tuổi, tinh linh cổ quái, ŧıểυ Tú Huy ba tuổi, nói chuyện làm việc đã có thể nhìn ra phong thái quả quyết, hai tỷ đệ ở chung một chỗ, thường chọc người trong phủ dở khóc dở cười.
Bởi vì hai ngày sau là ngày nghỉ, Vương Chính Khanh đã đáp ứng sẽ dẫn bọn nhỏ đến thôn trang chơi, lúc này thấy bọn nhỏ tới đây, liền cười nói: Chuyện đã đồng ý với các con, ta đã bao giờ quên đâu?
ŧıểυ Tú Đường vừa nghe liền hài lòng, khoanh tay nói: Không có quên là tốt nhất, cha nương sớm đi ngủ, sáng mai dậy sớm, xuất phát sớm.
ŧıểυ Tú Huy bổ sung: Buổi tối không cho yêu tinh đánh nhau, phải ngoan ngoãn ngủ!
Vương Chính Khanh cùng Chân Ngọc vừa nghe, không khỏi hơi đỏ mặt. Lần trước ŧıểυ Tú Huy đòi ngủ cùng họ, ngủ một cái là mười ngày còn không chịu về phòng của mình, đến ngày thứ mười một thì Vương Chính Khanh rốt cuộc không nhịn được, lúc nửa đêm len lén ôm Chân Ngọc. Không ngờ lại đánh thức ŧıểυ Tú Huy, ŧıểυ Tú Huy cho là bọn họ đánh nhau, liền vội vàng khuyên can nói: Đừng đánh, ngủ ngoan nào!
Ngày hôm sau, một nhà bốn người người dậy thật sớm, dẫn theo bà vυ", Hồ ma ma