Chờ Chân Ngọc nghỉ ngơi, Hạ Sơ Liễu nói ra chuyện Đường Diệu Đan sai Mạnh Lai hạ độc cho Vương Chính Khanh biết, lại nói: Thái thượng hoàng luyện đan dược, người ngoài không thể có được, cũng chỉ có Quận chúa mới có thể lấy.
Vương Chính Khanh vốn hoài nghi Đường Diệu Đan, lúc này nghe xong, lạnh nhạt nói: Nàng ta hại Ngọc nương một lần rồi lại một lần, nếu lần này lại bỏ qua cho nàng ta, trời đất khó dung? Đợi thu thập xong chứng cớ, chính là ngày chết của nàng ta.
Hạ Sơ Liễu nghĩ tới mình cũng không có đường lui rồi, nếu không thể trị tội Đường Diệu Đan, chỉ sợ nàng ta sẽ đối phó mình, nhất thời cắn răng nói: Nô gia nguyện ý làm người làm chứng, chỉ tội Quận chúa và Mạnh Lai.
Vương Chính Khanh gật gật đầu nói: Nhân chứng có, vật chứng cũng không khó khăn, vả lại Mạnh Lai hạ độc trong cao lê, nhất định sẽ để lại một chút dấu vết, cũng muốn nhờ lão chủ trì miếu Thanh Phong nhớ lại chuyện ngày đó, cũng làm nhân chứng.
Vương Chính Khanh phong tỏa chuyện bệnh tình của Chân Ngọc có chuyển biến tốt, lại giữ lại Hạ Sơ Liễu ở trong phủ, một mặt phái người đi điều tra tội chứng của Đường Diệu Đan.
Chân Ngọc mắt thấy Hạ Sơ Liễu ở bên người tận tâm chăm sóc, nhất thời cười nói: Hạ nương tử, ngươi thật sự không muốn quay lại làm di nương?
Hạ Sơ Liễu đỏ mặt, nhỏ giọng nói: Phu nhân chớ giễu cợt. Nếu bị người khác cho là thật, truyền ra ngoài, tương lai nô gia lập gia đình thế nào?
Ha ha. . . . . . Chân Ngọc không nhịn được cười, nhất thời nhìn dáng vẻ của Hạ Sơ Liễu, bèn không hỏi nữa.
Đợi đến khi Chu Hàm Xảo tới, Chân Ngọc liền hỏi Chu Hàm Xảo nói: Hạ nương tử có phải nhìn trúng vị sư gia nào nhà ta rồi không? Mặc kệ nhìn trúng người nào, chỉ cần người nọ chưa thành thân, cố gắng tìm cách tác thành.
Chu Hàm Xảo cũng đang đoán, giờ này cười nói: Hạ nương tử hâm mộ nô gia gả cho đúng phu quân, chỉ là trong phủ đâu còn có sư gia nào qua được Phi Bạch nhà ta? Nàng ấy muốn tìm một người như vậy, không dễ dàng!
Thấy Chu Hàm Xảo không xấu hổ như trước, da mặt dày khen ngợi Chương Phi Bạch, Chân Ngọc đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp bật cười nói: Ngươi trước kia ở trong phủ, là bị bạc đãi, bởi vì gả cho Phi Bạch, mới có thể cảm thấy hắn ngàn tốt vạn tốt, cẩn thận nha, nam nhân không thể quá nuông chiều.
Chu Hàm Xảo cũng biết lỡ lời, ửng đỏ mặt nói: Phu nhân lại giễu cợt. Nói qua giúp Chân Ngọc bóp vai, lại hỏi: Có muốn xoa bóp lưng hay không? Phu nhân trước kia thích nô gia xoa bóp, bây giờ không chỉ huy nô gia, nô gia có chút không quen!
Chân Ngọc đa͙σ: Hiện nay nếu để cho ngươi đấm lưng, chỉ sợ có người ghen.
Chu Hàm Xảo cười nói: Phi Bạch sẽ không ăn giấm này đâu. Biết được phu nhân bị bệnh, hắn còn bảo nô gia chăm sóc tốt cho phu nhân, không cần phải nhớ nhà!
Chân Ngọc cười không nói, Phi Bạch đương nhiên không ghen rồi, người ghen chính là Tam lang nhà ta.
Trong vương phủ, sớm có người bẩm báo chuyện Hạ Sơ Liễu cả đêm không về cho Đường Diệu Đan biết, Đường Diệu Đan nghe vậy nói: Nàng ta coi vương phủ là nơi nào rồi hả? Muốn vào liền vào, nghĩ ra thì ra, lại dám cả đêm không về? Người đâu, tra hành tung của Hạ mỹ nhân!
Rất nhanh, liền có người đến báo cáo: Hôm qua Hạ mỹ nhân vào phủ thủ phụ đại nhân, sau đó không thấy ra ngoài.
Đường Diệu Đan đing đang trong lòng, nghĩ tới một chuyện, vội kêu Bích Tâm tới hỏi Hạ mỹ nhân hỏi ngươi viên Giải Độc Hoàn thứ hai, có cho mèo ăn trước mặt ngươi không?
Bích Tâm lắc đầu một cái, nhất thời thấy sắc mặt Đường Diệu Đan không đúng, cũng bối rối lên, hỏi Quận chúa, Hạ mỹ nhân đã xảy ra chuyện gì sao?
Đường Diệu Đan cười lạnh nói: Nàng ta không có việc gì, là quận chúa nhà ngươi sắp xảy ra chuyện. Nói xong kêu Mạnh Lai đi vào, phân phó nói: Đi hỏi thăm bệnh tình Chân Ngọc nương một chút, xem có phải có chuyển tốt hay không?
Mạnh Lai thấy Bích Tâm ở bên cạnh, không tiện nhiều lời, nhưng vẫn nói: Chân thị bệnh sắp chết, liền ngự y cũng hết cách, nào có dễ dàng chuyển biến tốt?
Đường Diệu Đan nói: Không chừng nàng ta đã có giải thuốc, đã giải được độc rồi!
Mạnh Lai cũng thay đổi sắc mặt, không nói thêm lời nào, chắp tay một cái liền đi ra ngoài.
Một lúc sau, Mạnh Lai trở lại bẩm báo nói: Ngự y vẫn còn ra vào Vương gia, sắc mặt hòa hoãn, không nóng nảy nữa. Có lẽ bệnh tình Chân thị đã chuyển tốt.
Đường Diệu Đan chợt ngẩng đầu lên nói: