Giảo Phụ

Chương 82 - Chương 80

Trước Sau

break
Hồ ma ma, đem sách tới đây! Chân Ngọc mặc cho Vương Chinh Khanh nắm tay, lại nói với Hồ ma ma một câu.

Hồ ma ma nhất thời đi qua, đem sách trong tay đưa tới trước mặt Vương Chính Khanh.

Vương Chính Khanh đưa tay nhận, nhìn kỹ, thất thanh nói: Là 《 luật pháp giải thích 》.

Chân Ngọc mỉm cười nhìn Vương Chính Khanh, hắn khi còn trẻ đã nhẹ nhàng đứng ở vị trí cao, chỉ sợ nơi cao dễ lạnh, được quyển sách này, sau khi sửa đổi luật pháp, sử quan cũng phải ghi hắn vào sách, cho dù về sau có lỗi gì, Hoàng đế cũng không thể tùy tiện định tội hắn. Chỉ hy vọng hắn cả đời bình yên.

Vương Chính Khanh có được sách, tuy là hơi mừng, nhưng rất nhanh lại chán nản, mất đi Ngọc nương, cho dù được tất cả cô bản trong thiên hạ cũng vô dụng.

Chân Ngọc cũng là sau khi khôi phục trí nhớ, nhớ lại quyển 《 luật pháp giải thích 》 này, bởi vậy vẫn âm thầm tìm kiếm, chỉ là mất đi thời điểm tìm thấy nó ở kiếp trước, nhất thời cũng không tìm được quyển sách này, cho đến mấy ngày trước đây trong khi chiến tranh lạnh với Vương Chính Khanh, đi ra cửa dạo tiệm sách, trong lúc vô tình mới tìm thấy quyển sách này. Vốn định đợi hai người hòa hảo sẽ cho hắn, không ngờ mình bị bệnh lần nữa, hơn nữa xem ra, lần này cũng giống như kiếp trước vậy, không thuốc chữa rồi.

Vương Chính Khanh bỏ sách xuống, áp mặt lên tay Chân Ngọc, nhẹ giọng nói: Ngọc nương, nàng khỏe lên đi, ta không muốn cuốn sách này, cũng không làm thủ phụ gì nữa, chúng ta du sơn ngoạn thủy nhé.

Trong lòng Chân Ngọc khẽ nhúc nhích, ngày trước cho là, nam nhi phải kiến công lập nghiệp, ra cùng vào tướng, danh truyền thiên cổ, mà không phải bừa bãi vô danh, chôn vùi vào nhân gian, như con kiến hôi sống qua cả đời. Sơ Sơ Trùng sinh, dù là thân nữ nhi, chưa từng chân chính quên đi mơ ước? Nhưng sau những thời gian này, lại phát hiện, cùng người yêu ở cùng một chỗ, sinh con dưỡng cái, cũng giống vậy không phụ kiếp này. Nếu có thể khỏe lên, cùng Vương Chính Khanh du sơn ngoạn thủy, đúng là vừa lòng cuộc sống, đáng tiếc đại nạn buông xuống, hồi thiên không còn cách cứu vãn rồi.

Hồ ma ma nghe bọn họ nói chuyện, lặng lẽ thối lui đến ngoài cửa, hốc mắt sớm đỏ, nhất thời thấy Lập Hạ vội vã tới đây, liền nói: Chạy cái gì, cẩn thận kinh động phu nhân?

Lập Hạ thở gấp nói: Là lão chủ trì miếu Thanh Phong tới, đã đến ngoài cửa.

Hồ ma ma vừa nghe, vội vàng đi vào bẩm báo cho Vương Chính Khanh biết.

Vương Chính Khanh là biết lão chủ trì miếu Thanh Phong biết y thuật, chuyên trị một số tạp chứng, lúc này nghe được ông tới, nhất thời đại hỉ mà nói: Cũng quên mất ông ấy, sớm nên mời ông ấy tới cho chẩn mạch Ngọc nương. Nói xong đi ra ngoài đón.

Lão chủ trì lúc đi vào, vừa thấy bộ dạng Chân Ngọc, thất kinh nói: Nghe đồn ngươi ngã bệnh, còn nghĩ thời gian trước còn khỏe như vậy, cho dù bị bệnh, cũng sẽ không rất nghiêm trọng, không ngờ bệnh thành ra như vậy rồi.

Chân Ngọc vừa thấy lão chủ trì cũng cười, Thế nào, chủ trì sợ ta chết rồi, đến lúc đó không tìm được đối thủ đánh cờ?

Lão chủ trì nói: Là sợ ngươi chết, những kỳ lộ kia của ngươi cũng thất truyền, ngươi tốt xấu gì cũng nên viết lại một ít chứ!

Chân Ngọc vừa nói chuyện, không lấy được hơi, chỉ đành phải dừng lại, thở hổn hển không lên tiếng nữa.

Vương Chính Khanh giờ này giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, nói rõ bệnh trạng của Chân Ngọc, lại nói: Ngọc nương nghi ngờ là trúng độc, chỉ là bây giờ chưa tra ra nguồn độc, cũng không thể nào giải độc.

Lão chủ trì nghe xong, trước cho Chân Ngọc chẩn mạch, chẩn hết trầm ngâm nói: Quả thật là thể hư hao tổn mạch tượng, chỉ là ngươi uống những thuốc này không thấy khỏe lên, mạch tượng này sợ là giả tượng, không phải mạch thực rồi. Hiện nay nếu hoài nghi là trúng độc, phải bắt đầu từ giải độc, tạm thời kê phương thuốc giải độc trước, uống thử một chút. Nói rồi kê đơn thuốc.

Chân Ngọc cũng biết về phương diện tạp chứng, lão chủ trì cũng có chút thủ đoạn, nhất thời sinh hi vọng, có lẽ lão chủ trì có thể chữa khỏi cho nàng thì sao?

Lão chủ trì đem phương thuốc đưa cho Vương Chính Khanh nói: Dùng ba thang thử một chút! Nếu như cái này cũng không được, lão nạp cũng bất lực rồi.

Vương Chính Khanh vội nói tạ, lặng lẽ nói: Ngọc nương sưu tầm rất nhiều kỳ phổ, chốc nữa sẽ đưa đến cho lão chủ trì.

Lão chủ trì liếc mắt xem thường nói: Hiếm à? Chờ Ngọc nương nhà ngươi chuyển tốt, lão nạp sẽ thắng từng một quyển từ tay nàng. Nói rồi cáo từ.

Vương Chính Khanh tiễn lão chủ trì, vội sai người đi lấy thuốc.

Sau khi uống hết thuốc của chủ trì thuốc hậu,Chân Ngọc ngủ một giấc tỉnh lại, lại cảm giác có tinh thần, chỉ là đáy lòng lại sợ đây là hồi quang phản chiếu. (người bệnh lâu không khỏi bỗng dưng khỏe mạnh như thường, đây là báo hiệu sắp lên chầu trời T_T)

Vương Chính Khanh thấy tinh thần nàng có chút tốt lên, sắc mặt cũng không còn vàng vọt, cũng vui mừng nói: Lão chủ trì quả nhiên có cách, dùng thêm hai thang thuốc nữa không chừng có thể tốt rồi.

Chân Ngọc có tinh thần, lại muốn đi lại, bởi vậy nói: Tam lang, chàng đỡ ta lên, ta muốn đến thư phòng ngồi một chút.

Ừm! Vương Chính Khanh muốn khuyên



break
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc