Tháng bảy năm Cảnh Thái thứ năm, một mật báo chi tiết được đưa tới trước mặt Đường Tập Võ, Đường Tập Võ xem xong, đối với động thái của người trong kinh thành đã rõ như lòng bàn tay, nhất thời dạo bước suy tư.
Hiện ŧıểυ đa͙σ cô có cốt nhục của trẫm, cuối tháng sẽ sinh, nếu là sinh ra nữ nhi thì không sao, nếu là sinh được nhi tử, trong mắt người ở kinh thành, nhi tử này chính là uy hiếp đối với Lão Cửu, một khi trẫm không chú ý đến, chỉ sợ đứa nhỏ này sẽ sống không lâu. Hiện nay muốn yên tĩnh sống qua ngày, bảo vệ đứa nhỏ này, có lẽ nên nhường ngôi cho Lão Cửu, sau khi Lão Cửu đăng vị, tự nhiên sẽ an lòng. Khi đó ŧıểυ đa͙σ cô sinh hạ đứa bé, liền không trở thành uy hiếp nữa, cũng có thể bình an lớn lên. Tương lai khi trẫm trăm tuổi (chỉ chết), Lão Cửu cũng sẽ giúp đỡ chăm sóc đứa bé này.
Cuối tháng bảy, Đường Tập Võ hạ xuống một thánh chỉ, nhường ngôi Cửu Giang vương.
Cửu Giang vương nhận được thánh chỉ thì suýt nữa vui mừng mà khóc, nhiều năm mưu tính, rốt cuộc có thể thỏa mãn mong muốn rồi.
Cả đám mưu sĩ trong Vương phủ dường như không khống chế được, một khi vương gia đăng vị, chúng ta chính là công thần, tiền đồ tựa như gấm nha!
Vương Chính Khanh biết tin, cũng là lập tức sai người trở về phủ, bẩm báo cho Chân Ngọc biết được.
Chân Ngọc nghe được tin vui, cười nói: Xem ra Tam lang ít ngày nữa sẽ trở thành thủ phụ Nội Các trẻ tuổi nhất của Đường Quốc rồi.
Tới muộn Vương Chính Khanh mới trở về phủ, tự ăn mừng với Chân Ngọc một phen, hai người đều biết, lần này Cửu Giang vương đăng vị, Vương Chính Khanh không thể không có công, tiền đồ vô lượng.
Chân Ngọc thở dài nói: Đáng tiếc ta là nữ tử, nếu không, cũng có thể được phong công thần với mọi người!
Vương Chính Khanh trấn an nói: Thái tử gia vẫn nhớ tới nàng, nhớ tới một phần công lao của nàng, phong công thần thì tất nhiên sẽ ban thưởng cho nàng rồi. Nàng có thể phong quang vô hạn trong các cáo mệnh phu nhân.
Đầu tháng tám, Cửu Giang Vương Chính thức lên ngôi, cải niên hiệu thành An Bình, đại xá thiên hạ.
Vương Chính Khanh là đệ nhất mưu sĩ bên cạnh Cửu Giang vương, tất nhiên được thăng chức vị, trở thành thủ phụ Nội Các trẻ tuổi nhất từ trước tới nay của Đường Quốc, dưới một người, trên vạn người, nắm đại quyền.
Cùng với chuyện Vương Chính Khanh lên làm thủ phụ Nội Các, Chân Ngọc cũng sắp lâm bồn, mọi người trong Vương gia khẩn trương chuẩn bị, thường xuyên gọi đại phu vào phủ bắt mạch, trong lúc này rất sợ Chân Ngọc có cái sơ xuất gì.
Đợi qua tết Trung thu, đến ngày mười tám tháng tám này, Chân Ngọc liền trở dạ, đám bà đỡ vội vàng vào phòng sinh, Ninh lão phu nhân cũng trấn giữ bên ngoài, chỉ chờ ôm cháu.
Vương Chính Khanh nghe nói Chân Ngọc trở dạ, không quan tâm nghị sự cùng triều thần nữa, vội vã trở về phủ trước, khi thở hổn hển đi tới bên ngoài phòng sinh, thấy Ninh lão phu nhân ngồi ở bên ngoài, nhất thời hỏi Ngọc nương sinh chưa?
Ninh lão phu nhân thấy Vương Chính Khanh chạy một đầu mồ hôi, có chút giận trách: Nhìn con đi, cũng là thủ phụ Nội Các rồi, còn thiếu kiên nhẫn như vậy? Nhanh đi thay xiêm áo trở lại nói chuyện.
Vương Chính Khanh nghe giọng của Ninh lão phu nhân, biết Chân Ngọc còn chưa sinh, đang muốn đến bên cửa sổ nhìn nàng một chút, lại bị ma ma cản lại, nhất thời gọi ở bên ngoài: Ngọc nương, nàng ổn chứ?
Chân Ngọc đang hừ hừ, nghe được âm thanh của Vương Chính Khanh, cất giọng nói: Rất không tốt, đau bụng chết mất, eo cũng đau, cảm giác như sắp chết vậy!
Vương Chính Khanh khẩn trương, vội vàng gọi người đi mời đại phu, nhất thời lại bị Ninh lão phu nhân cản lại.
Ninh lão phu nhân nói: Đại phu đều đã mời rồi, giờ đang uống trà ở sảnh! Tam lang, con chớ làm loạn thêm, mau thay xiêm áo đi.
Vậy Ngọc nương nàng? Vương Chính Khanh nghe được tiếng kêu đau của Chân Ngọc vọng ra từ bên trong, không khỏi quặn lòng.
Ninh lão phu nhân nói: Nữ nhân sinh con đều như vậy. Lúc này Ngọc nương mới vừa trở dạ, chỉ sợ còn phải đợi mấy canh giờ sau mới có thể sinh được, con mau đi đi!
Vương Chính Khanh vội vàng đi, rất nhanh đã thay xong quan bào, mặc phục tới đây, đợi khi nghe được tiếng la thê lương của Chân Ngọc ở bên trong phát ra, không khỏi đi tới đi lui, hận không thể sinh thay nàng.
Thời gian này Chân Ngọc cũng điều dưỡng tốt, sức lực đầy đủ, giằng co hai canh giờ, thì đứa bé được sinh ra.
Chỉ nghe một tiếng khóc của trẻ con, bên trong phòng sinh người bên ngoài đều thở phào nhẹ nhõm, cùng nhau nói: Sinh rồi, sinh rồi!
Bà đỡ rất nhanh báo tin mừng nói: Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng Tam gia, mẫu nữ (mẹ và con gái) bình an!
Vương Chính Khanh cười không khép miệng, liên tục nói: Tốt, tốt!
Ninh lão phu nhân nghe được mấy chữ mẹ con bình an, trong lòng bất ngờ, thai này là nữ? Mong đợi nhiều như vậy, lại là nữ tử!
Chân Ngọc nghe được trẻ con khóc một tiếng, nhất thời nhẹ một hơi, rồi ngủ mê man.
Chờ phòng sinh dọn dẹp xong xuôi, khi Vương Chính Khanh đi vào thì chỉ thấy tóc dài của Chân Ngọc tản trên gối, trán ướt chút mồ hôi, khẽ nhíu mày, vẻ mặt khổ sở, không khỏi hỏi ma ma: Ngọc nương như vậy không sao chứ?
Ma ma nói: Không có chuyện gì, ngủ một giấc là ổn thôi.
Nhất thời bà vυ" ôm oa nhi qua cho Vương Chính Khanh nhìn, cười nói: Bộ dáng nhỏ giống như Tam phu nhân, vô cùng xinh xắn!
Vương Chính Khanh thấy oa nhi nhỏ đỏ lựng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn, thật sự không nhìn ra giống Chân Ngọc chỗ nào, nhưng nhìn thế nào đều cảm thấy đáng yêu, vì thấy oa nhi dúm miệng, liền ngạc nhiên nói: Nó biết dúm miệng!
Đây là đói bụng thôi! Bà vυ" cười ôm oa nhi xuống bú sữa.
Nơi này Ninh lão phu nhân đã sai người hầm canh mang tới, tuy lúc nãy biết được là cháu gái thì hơi thất vọng, nhưng vừa nhìn thấy oa nhi, không tự chủ liền yêu thích, nhất thời nói với Vương Chính Khanh: Lúc trước không phải bàn bạc đặt tên cho cho oa nhi sao? Rốt cuộc chọn tên gì, chúng ta cũng dễ gọi, để oa nhi biết là gọi nó.
Vương Chính Khanh cười nói: Đại danh gọi là Vương Tú Đường, nhũ danh thì gọi là Đường Nhi đi!
Một lúc sau, Chân Ngọc tỉnh lại, nhất thời ngơ ngác nhìn khắp phòng, cử động nhích người, tiếp đó giơ tay lên nhìn một chút, lẩm bẩm nói: Đúng là một giấc mộng quái lạ nha! Thế nàp lại mơ thấy mình sống lại làm phu nhân Chân thị của Vương Chính Khanh, tiếp đó mất trí nhớ, lại còn sinh cho Vương Chính Khanh một nữ oa nhi.
Nàng bỏ ngón tay vào trong miệng cắn cắn, lại có cảm giác đau, nhất thời lại cắn nữa, không khỏi phát ra tiếng hô đau, không thể tin được nhìn kỹ bàn tay trắng nhỏ xinh.
Hồ ma ma nghe được âm thanh đã chạy tới, vui vẻ nói: Tam phu nhân đã tỉnh rồi hả? Chắc là đói rroif, uống chút canh trước nha!
Là Hồ ma ma? Chân Ngọc trố mắt, chẳng lẽ không phải mơ? Mình thật sự sống lại làm Chân thị phu nhân của Vương Chính Khanh sao?
Vương Chính Khanh, lão tử không để yên cho ngươi! Lão tử nhớ ra rồi, lúc đó trúng tên ngã xuống ở am Kim Sa, cho rằng mình chỉ có đường chết không thể nghi ngờ nữa, bởi vậy nói ra chân tướng lão tử là Chân Bảng nhãn cho ngươi, vốn trông cậy vào ngươi giúp lão tử khắc phục hậu quả, không ngờ ngươi lại coi lão tử như nữ nhân, trực tiếp để lão tử sinh con giúp ngươi.
Thấy trán Chân Ngọc nổi gân xanh, Hồ ma ma bị dọa sợ, gấp gáp hỏ: Tam phu nhân có gì khó chịu sao? Ta đi gọi đại phu.
Việc đã đến nước này, lát nữa sẽ tính sổ với Vương Chính Khanh, hiện nay không phải thời điểm tức giận. Chân Ngọc hít sâu một hơi, khàn giọng nói nói: Ta không sao. Oa nhi đâu?
Hồ ma ma nói: Bà vυ" ôm đi bú sữa rồi. Nói qua ngó nhìn Chân Ngọc, thấy nàng quả nhiên khôi phục lại vẻ mặt bình thường, liền tới đỡ nàng, đút nửa bát canh, nói nhỏ: Tuy là nữ oa nhi, lão phu nhân và Tam gia cũng rất vui mừng, đã sai người đến tất cả phủ báo tin mừng rồi.
Chân Ngọc uống canh, cho phép Hồ ma ma cầm khăn giúp nàng lau mặt và tay, lại đổi xiêm áo, lúc này mới nói: Ôm oa nhi vào để ta nhìn một chút!
Vương Chính Khanh nghe được Chân Ngọc tỉnh lại, vội vã tới đây, vào cửa cười nói: Ngọc nương, nàng khỏe chút nào chưa? Lúc nãy ngủ vẫn luôn cau mày.
Chân Ngọc vừa nghe thấy giọng Vương Chính Khanh, thù mới hận cũ đồng loạt xông lên đầu, tim nhất thời tim, không khỏi hô một tiếng.
Ngọc nương, nàng không sao chứ? Vương Chính Khanh một bước tới trước giường, cúi đầu nhìn Chân Ngọc, vội vàng phân phó ma ma nói: Mời đại phu tới đây!
Chân Ngọc ngã xuống giường thở hổn hển, cố gắng trấn an mình: chớ để động khí chớ để động khí, lúc nãy vừa mới sinh xong, không tốt một cái, chắc sẽ chết mất!
Đại phu tới rất nhanh, chẩn hết mạch chỉ nói là trở mình mạnh quá, dặn bảo nghỉ ngơi nhiều một chút thì ổn thôi, lại dặn bảo mọi người không nên quấy rầy Chân Ngọc.
Chân Ngọc từ từ bình tĩnh lại, chìm vào giấc ngủ.
Một giấc này khi tỉnh lại, bên ngoài cũng đã thắp đèn. Sau đó bà vυ" ôm ŧıểυ Tú Đường tới cho nàng nhìn.
Vương Chính Khanh nghe được Chân Ngọc tỉnh, lại chạy tới, vừa vào cửa thấy nàng ôm oa nhi, liền gọi nhẹ một tiếng.
Chân Ngọc vốn dĩ là nghiêm mặt, đến khi ôm con, tức giận gì đó toàn bộ đã tiêu tan, chỉ cảm thấy trong ngực mềm mại, trong lòng dâng lên một cảm giác thương tiếc, khóe miệng hé ra nụ cười, không nhịn được đưa ngón tay nựng nựng khóe miệng ŧıểυ Tú Đường, thấy nó dúm dúm miệng, không khỏi cười nói với Vương Chính Khanh: Nó động đậy kìa! Vào lúc này, nàng đã quên tất cả, trong lòng chỉ có ŧıểυ Tú Đường.
Vương Chính Khanh tiến tới nhìn, nhất thời cũng đưa ngón tay chọc chọc má ŧıểυ Tú Đường, cười híp mắt nói: Thật mềm!
Ngón tay Chân Ngọc lại sờ sờ tai nhỏ của ŧıểυ Tú Đường, hắc hắc nói: Giống như không có xương.
Vương Chính Khanh cũng đưa tay chọc, chứng minh nói: Quả thật giống như là không có xương, mềm nhũn.
Hai người vừa sờ vừa bóp lại chọc, ŧıểυ Tú Đường rốt cuộc không nhịn được, Oa oa khóc lên, ta đây mệnh khổ, có một đôi cha mẹ như vậy, nhìn như dở hơi!
Ninh lão phu nhân nghe tiếng mà đến, vừa vào cửa thấy hai vợ chồng trêu ŧıểυ Tú Đường, chọc ŧıểυ Tú Đường phát khóc, không khỏi trách mắng bọn họ nói: Oa nhi còn nhỏ, sao có thể làm loạn? Bà vυ" đâu rồi, mau tới ôm dỗ nó cẩn thận.
Nhất thời bà vυ" đi vào ôm ŧıểυ Tú Đường lui xuống, Ninh lão phu nhân cùng Hồ ma ma mệt mỏi một ngày, lúc này cũng không chịu được nữa, phân phó ma ma hầu hạ Chân Ngọc cho tốt, rồi cũng đi xuống.
Vương Chính Khanh lòng tràn đầy vui mừng, chỉ để cho ma ma chờ ngoài cửa, hắn dịu dàng hỏi Chân Ngọc: Mệt mỏi sao?
Chân Ngọc chỉ cảm thấy vừa mệt lại mỏi, đang muốn ngả đầu đi ngủ, nhất thời nghe được lời Vương Chính Khanh nói, lửa giận lại dâng lên, nói với Vương Chính Khanh: Tới đây!
Vương Chính Khanh tiến tới một chút, đỡ Chân Ngọc nói: Làm sao rồi?
Chân Ngọc cắn răng nghiến lợi nói: Vương Trạng nguyên, khi ta trúng tên ngã xuống, rõ ràng nói cho ngươi biết thân phận của ta, kết quả là ngươi đối xử với ta như thế này sao?
Ngọc nương khôi phục nhớ? Vương Chính Khanh cả kinh, tiếp đó định thần lại, mở miệng nói: Ngọc nương à, nàng muốn ta đối xử với nàng như thế nào? Lạnh nhạt nàng? Bỏ nàng? Giờ nàng đã là thân nữ tử, chỉ có đối xử với nàng thật tốt, mới thật sự là tốt cho nàng!
Chân Ngọc ngẩn ngơ, rốt cuộc không cam lòng, nhỏ giọng nói: Nhưng ngươi cũng không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, để ta sinh con cho ngươi chứ!
Ngọc nương Ngọc nương, nàng nay vừa mới sinh con, nguyên khí bị tổn thương nặng nề, không nên tức giận, còn phải nghỉ ngơi thật tốt, đợi hết tháng ở cữ, ta mặc cho nàng đánh phạt. Vương Chính Khanh thấy mặt Chân Ngọc tái nhợt, rốt cuộc lo lắng, sợ tranh luận với nàng tiếp, sẽ đả thương nàng, nhất thời chỉ nhanh chóng nhận sai và trấn an.
Vương Chính Khanh nói chuyện, thật ra thì vui vẻ, Ngọc nương mặc dù khôi phục nhớ, dù sao cũng đã làm nữ nhân trong thời gian dài, nói chuyện và cử chỉ lại có ý vị nữ tử, vả lại hiện nay vừa sinh, có lẽ sẽ cùng ta vui vẻ sống qua ngày.
Chân Ngọc còn muốn tranh luận, nhưng rốt cuộc buồn ngủ, chỉ hung hăng trừng Vương Chính Khanh một cái, lúc này mới ngả đầu ngủ.
Một tháng vội vã trôi qua, Chân Ngọc ở cữ xong, ngày đầu tiên sau tháng ở cữ, chính là hành hung Vương Chính Khanh một trận, hỏi Sau này vẫn còn dám ức hiếp ta nữa không?
Vương Chính Khanh nửa quỳ ở trên giường cầu xin tha thứ: Không dám! Chỉ là hôm nay là ngày đầy tháng của nữ nhi, lát nữa còn phải tiếp đãi tân khách, nàng đừng đánh mặt ta.
Chân Ngọc lại bắt được tay áo Vương Chính Khanh, vén lên đánh mấy cái mới dừng tay, thở gấp nói: Đánh cho đau tay ta, hôm nay cứ như vậy trước đã, buổi tối sẽ tiếp tục.