Ngày thứ hai khi thức dậy, Chân Ngọc trang điểm rất đơn giản, chỉ đợi Vương Chính Khanh cùng xuất môn.
Vương Chính Khanh lại xuất môn lên triều trước, sai nha đầu nói với nàng, sau đó sẽ trở về đón nàng cùng tới vương phủ.
Chân Ngọc cũng biết, hiện nay tam vương (ba vị vương gia) giám quốc, mặc dù có cách chính trị riêng, thậm chí xử lí chuyện trong triều ngay trong phủ của mình, nhưng suy cho cùng cũng không thể quá khoa trương rõ ràng, vẫn phải lên triều sớm, cho dù hoàng đế không ở trong cung, không phải vẫn còn hoàng hậu sao? Thật sự khi có chính sự khiến tam vương tranh chấp không ngừng, không ai nhường ai, sẽ bẩm báo với hoàng hậu, chí ít cũng có thể cho ra một biện pháp chu toàn có thể khiến tam vương chấp nhận.
Lại đợi hai canh giờ, Vương Chính Khanh cũng về phủ, bảo Chân Ngọc tới cửa phủ, ngồi xe ngựa cùng hắn tới vương phủ.
Trên cả đoạn đường, Chân Ngọc lặng lẽ vén mành nhìn trộm Vương Chính Khanh, thấy hắn ngồi thẳng trên lưng ngựa, không khỏi âm thầm lẩm bẩm: vẫn còn giận sao? Cũng nói, một quyền hôm qua, cũng là thu lại lực trong tức khắc, đoán nặng nhất chỉ là bầm tím thôi, chắc không phải rất nghiêm trọng đâu
Mũi Vương Chính Khanh bầm tím, hôm nay gặp mặt đồng liêu, không tránh khỏi giải thích, nói là tối qua xem sách, đụng phải góc giá sách vân vân. Nhưng lại có đồng liêu cẩn thận nhìn hắn một lượt, cười nói không giống như bị đụng, lại giống như bị người đánh một quyền vân vân. Đợi đến lúc bãi triều, lại bị mấy vị vương gia cười đùa một phen, trong lòng rất không thoải mái. Ngọc nương à, khi nào nàng mới sửa được tật xấu chốc chốc thì đánh người này đây?
Chân Ngọc thấy mũi hắn quả nhiên có vết bầm, nhìn thật dữ tợn, nhất thời lặng người, lão tử độc ác như vậy, đánh hắn thành bộ dạng kia sao?
Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc ngây người, có chút cắn răng, nhỏ giọng nói: “Nhìn nàng xem, động chút là đánh người, truyền ra ngoài bảo ta phải làm người như thế nào?’”
Chân Ngọc phụt cười, chọc chọc thái dương Vương Chính Khanh, nhỏ giọng nói: “Đợi khi về phủ, tự ta bôi thuốc cho chàng thì thế nào?”
“Lẽ nào ta là người chỉ đợi nhớ được ăn không nhớ bị đánh?” Vương Chính Khanh hừ hừ, thấy có chiếc xe nhỏ chạy ra từ vương phủ, bèn ngồi lên cùng Chân Ngọc, phân phó đi đến phòng Chân Thạch ở.
Huynh trưởng của Chân Ngọc Chân Thạch đang ngồi ngây ngốc trong vườn trước cửa phòng, đến khi thê tử Kiều thị gọi hắn mấy tiếng, hắn mới đáp.
Kiều thị đi qua khoác cho Chân Thạch một chiếc áo khoác, nói: “Vào thu rồi, buổi sớm có gió, chàng cũng nên chú ý mặc nhiều một chút chứ! Cứ đứng trong gió như vậy, nếu như có chuyện gì, mẹ con thiếp phải làm sao?”
Chân Thạch vừa nghe, vội vàng lui về phòng, trong miệng nói: “Ta còn mạnh khỏe lắm, sợ gì chứ?”
Kiều thị bỗng nhiên đỏ vành mắt, mãi không nói được gì.
Chân Thạch quay đầu nhìn, cũng biết nàng lại đang nhớ tới Chân Ngọc rồi. Khi họ nhận được tin Chân Ngọc chết, chỉ không dám tin, mãi mới hồi thần lại. Vì bàn bạc lên kinh, lại muốn để hai đứa con lại, muốn gửi con ở chỗ thân thích, Kiều thị lại không chịu, sâu trong lòng đột nhiên sợ hãi, sợ họ không ở bên, các con đột nhiên giống Chân Ngọc, xảy ra chuyện không còn nữa.
Chân Thạch cắn răng, được, cả nhà dù sao ở cùng một chỗ là được, những chuyện khác không cần nghĩ nhiều nữa, bởi vậy thu thập hành lí, cả nhà lên kinh.
Họ đến được vương phủ, vương gia cũng là sai người tiếp đón cẩn thận, còn có đồng liêu của Chân Ngọc, cũng an ủi vài câu, chỉ có điều, lại không cho họ mang linh cữu hồi hương, nói rằng Chân Ngọc có di ngôn, muốn chôn cất ở kinh thành.
Chân Thạch chỉ nói làm gì có đa͙σ lí chôn trên đất khách, một lòng muốn mang linh cữu Chân Ngọc hồi hương, hiện giờ đang phát sầu làm thế nào nói lí với người của vương phủ.
Bỗng có người hầu bước vào, cười hành lễ với Chân Thạch và Kiều thị, bẩm nói: “Trạng nguyên gia và Trạng nguyên phu nhân đến thăm hai vị, đã đến ngoài của rồi.”
Chân Thạch vừa nghe là Vương Chính Khanh tới, vội vàng cùng Kiều thị ra nghênh đón.
Chân Ngọc từ xa, thấy được một hán tử 28,29 tuổi và một nữ tử ăn mặc giản dị ra đón, đúng là huynh tẩu hai người, mũi bỗng nhiên có chút cay. Ly biệt khi còn trẻ, thời này khắc này gặp lại, mặt người đã khác.
Một hàng người đi vào sương phòng, chào hỏi xong, ai ngồi chỗ người nấy, ŧıểυ nha đầu đã sớm dâng trà, Kiều thị tự tay rót cho Vương Chính Khanh và Chân Ngọc, lại xấu hổ nói: “Lần đầu tới đây, cũng không chuẩn bị được gì tiếp đãi khách quý, thất lễ rồi.”
Vương Chính Khanh nói: “Tẩu tử không cần khách khí, Chân Bảng nhãn nếu còn, cũng rất tùy ý với chúng ta.”
Kiều thị có chút kinh ngạc, thật sự không dám nhận một tiếng tẩu tử này, nhất thời muốn nói, lại nghe thấy Chân Ngọc nói: “Tẩu tử, chất nhi và chất nữ đâu, gọi ra đây gặp mặt đi.”
Kiều thị thấy Chân Ngọc gọi tiếng này, dường như vô cùng quen thuộc, hơi cảm thấy kì lạ, rất nhanh lại bỏ đi, nhanh chóng gọi hai đứa trẻ ra ngoài gặp khách.
Lúc này Chân Thạch cuối cùng không nhịn được, hỏi một tiếng: “Hôm qua gặp Trạng nguyên gia vẫn tốt lắm mà, vì sao hôm nay mũi lại có vết bầm?”
Vương Chính Khanh lại giải thích do đụng phải giá sách.
Chân Thạch bèn nói: “Ngọc lang sinh tiền cũng là người yêu sách đến ngốc, một khi xem sách đến nhập thần, trán bị đụng rách cũng không biết chút gì. Xem ra Trạng nguyên ra cũng là kiểu người này rồi.”
Vương Chính Khanh thấy phu phụ Chân Thạch tiếp người hành sự cởi mở phóng khoáng, cũng có thiện cảm, lúc này nhắc tới Chân Bảng nhãn, không khỏi cảm thán với hắn vài câu.
Chân Ngọc nghe họ nói chuyện, lại cố gắng không chen miệng vào, rất sợ bản thân sẽ bộc lộ chân tình, khiến họ nghi ngờ. May mà chỉ một lúc, Kiều thị đã dẫn hai đứa trẻ ra, thu hút sự chú ý của nàng.
Chân Ngọc vừa thấy chất tử Chân Nguyên Gia và chất nữ Chân Nguyên Phương, vốn còn lo huynh tẩu nhìn ra manh mối gì, bởi vậy còn cật lực duy trì một chút gượng gạo, trong chốc lát biến mất không tung tích, cúi người xuống, bế Chân Nguyên Phương nhỏ bé ngồi trên đùi, ôm bé ngồi vững, hỏi: “Mấy tuổi rồi, có đi học hay không?”
Năm nay Chân Nguyên Phương tuổi mụ năm tuổi, nói chuyện vẫn còn mùi sữa, lại không sợ người lại, thấy Chân Ngọc hỏi, liền giơ năm ngón tay mập mạp nói: “Năm tuổi đó! Dù không đi học, nhưng con biết nhận chữ, cha dạy cho biết đấy!”
Chân Ngọc thấy Chân Nguyên Phương thông tuệ, không khỏi được an ủi lớn, quay đầu thấy Chân Nguyên Gia đứng bên cạnh, thấy nó nhỏ tuổi, đứng rất thẳng, bộ dạng cau mày như có chuyện gì đó, không khỏi bật cười, nhất thời nói với Vương Chính Khanh: “Nhìn dáng vẻ ŧıểυ đại nhân kìa!”
Vương Chính Khanh cười nói: “Mắt mày linh động, ta đã nói, rất giống Chân Bảng nhãn mà!”
Chân Thạch cũng nói: “Đứa nhỏ này đích thực giống Ngọc lang, không những giống về tướng mạo, ngay cả tính cách, cũng giống mấy phần.” Nói rồi thở dài, lại hỏi một số chuyện của Chân Ngọc lúc sinh thời.
Vương Chính Khanh nói chuyện với Chân Thạch một lúc, bởi vì lúc đó hắn chủ trì chuyện tang lễ của Chân Ngọc, bệnh thế nào, mất thế nào, mời thầy hỏi thuốc như thế nào, chọn chỗ hạ táng, nhất loạt nói hết.
Chân Thạch nghe, vành mắt lại đỏ, cuối cùng nói: “Ngọc lang sinh ra đã thông minh, chỉ một lòng muốn công thành danh toại, không ngờ công danh chưa thành đã ra đi, sau khi chết ngay cả một đứa con để tang cũng không có, cô đơn như vậy, thực là... Khi đó nếu chịu nghe lời ta, trước tiên nên lấy vợ sinh con, dần dần mưu cầu sự nghiệp, thì thế nào, cũng có đời sau, không đến nỗi phải thê lương thế này.”
Vương Chính Khanh bèn khuyên vài câu, nói: “Sinh thời Chân Bảng nhãn có di nguyện, muốn chôn cất ở kinh thành, nay đã nhập thổ vi an, chuyện mang linh cữu về quê, huynh xem?”
“Ta chỉ có một đệ đệ này, sao nỡ để nó chôn nơi đất khách, ngay cả người tảo mộ cũng không có?” Chân Thạch lắc đầu.
Trong lúc đợi Vương Chính Khanh khuyên Chân Thạch, Chân Ngọc cũng đặt Chân Nguyên Phương xuống, vẫy vẫy tay với Kiều thị, hai người vào gian phòng riêng.
Kiều thị thấy Chân Ngọc thân thiết, lại có khẩu âm Giang Nam, nhất thời hỏi: “Phu nhân cũng là người Giang Nam?”
Chân Ngọc gật đầu, nói ra lai lịch của nguyên chủ, cười nói: “Tính ra, muội là sư muội của Chân Bảng nhãn, quan hệ không nhạt. Tẩu tử cứ tự nhiên nói chuyện với muội đi.”
Kiều thị vừa nghe, thì ra còn có duyên phận đấy, nhất thời không câu nệ, bắt đầu nói chuyện phiếm.
Chân Ngọc và Kiều thị nói được vài câu, liền lấy một bức thư từ trong ngức ra đưa vào tay Kiều thị nói: “Đây là thư Chân Bảng Nhãn viết khi sắp mất, hai người khi mở ra, đến lúc đó đi hay ở lại, quyết định sau.”
Kiều thị vội vàng nhận thư, có chút kinh ngạc cùng nghi hoặc nhìn Chân Ngọc.
Chân Ngọc thấp giọng nói: “Tẩu tử và Chân đại ca xem thư rồi, nếu có người hỏi, chỉ cần nói là có người âm thầm đưa cho hai người, đừng nói ra là muội.”
Kiều thị mặc dù không hiểu, nhưng Chân Ngọc thành khẩn, hơn nữa họ cũng chẳng có gì khiến người khác phải mưu đồ, nhất thời gật đầu đáp ứng.
Đợi đến khi tiễn Vương Chính Khanh và Chân Ngọc rời khỏi, Kiều thị thấy không có người, kéo Chân Thạch vào phòng, lặng lẽ đưa thư cho hắn, nói ra những lời Chân Ngọc nói.
Chân Thạch cũng có chút nghi hoặc, nhất thời thấy thư được dùng xi (như keo dán gắn nút chai, niêm phong thư) niêm lại, không có dấu vết bị người mở ra, liền cẩn thận mở thư ra, rút thư ra xem. Lúc này nới gật đầu nói: “Quả thật là thư Ngọc lang tự tay viết.”
Chân Thạch đọc xong thư, lúc này mới đưa cho Kiều thị, nhất thời trầm mặc không nói gì. Trong thư Chân Ngọc viết, nói là nghiệp chưa thành, đã mang trọng bệnh trong người, e rằng không qua khỏi mùa thu, vì không yên tâm về huynh tẩu, đặc biệt để lại di thư này. Giao phó với phu phụ Chân Thạch, khi ngày nào đó nhận được tin mình mất, lên kinh chạy tang, cũng đừng đưa linh cữu mình về quê, để mình chôn ở kinh thành. Nếu không muốn để mình lễ tết hằng năm không ai tảo mộ, huynh tẩu hãy ở lại kinh thành, tìm một việc mưu sinh, sau đó tìm một minh sư cho chất tử Chân Nguyên Gia, chăm chỉ đọc sách cầu tiến, để cho hắn dưới suối vàng, có được an ủi. Còn về người đáng tin ở kinh thành, đã có phu phụ Vương Chính Khanh. Trong đó, sư muội Chân thị, được hắn giúp đỡ nhiều, tất nhiên sẽ báo ân, có chuyện gì khó hay chuyện không hiểu, có thể yên tâm tìm nàng, nàng sẽ không đưa đẩy, nhất định sẽ toàn tâm giúp đỡ. Cuối thư, còn giao phó một số chuyện nhỏ linh tinh.
Kiều thị xem xong thư, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, chả trách Trạng nguyên phu nhân lại thân thiết như vậy, thì ra là nhận đại ân của Ngọc lang! Nàng xem xong, suy nghĩ một hồi, liền nói với Chân Thạch: “Những gì Ngọc lang nói trong thư, cũng có đa͙σ lí. Nguyên Gia thông minh, nếu có minh sư, cũng sẽ có tiền đồ. Chúng ta về quê, mặc dù có ruộng đất đầy đủ, rốt cuộc không so được với kinh thành.”
Chân Thạch nói: “Ở kinh thành, chúng ta có chỗ dựa, phải dựa vào người khác, suy cho cùng không tự do. Vả lại chúng ta không so Ngọc lang, trong mắt quý tộc, cũng chỉ là một ŧıểυ dân, muốn vươn lên, để Nguyên Gia giống Ngọc lang, cũng không dễ dàng, Ngọc lang từ trước tới nay cũng học võ cường thân, lần này chỉ thức khuya mưu kế, sao có thể bệnh chết được? Trong chuyện này chỉ sợ có chỗ kì lạ.”
Kiều thị nghe, suy nghĩ kĩ lại, cũng có chút sợ hãi, hỏi: “Vậy phải làm thế nào?”
Chân Thạch cau mày trầm tư, trong chốc lát lại nói: “Ngọc lang luôn suy nghĩ sâu xa, nó để lại bức thư này cho chúng ta, ắt có thâm ý. Nếu đã như vậy, trước tiên cứ ở lại kinh thành, sau này sẽ tính sau. Chỉ là bây giờ chúng ta đang cố chấp đưa linh cữu Ngọc lang về quê, bỗng nhiên thay đổi cũng không thỏa đáng lắm, cứ kéo dài một thời gian nữa xem thế nào, trong những ngày này, cũng đi bái kiến mấy người mà Tam lang nhắc tới. Nơi kinh thành phồn hoa, cũng đưa hai đứa trẻ đi thăm thú một chút.”
Lại nói Vương Chính Khanh và Chân Ngọc sau khi về phủ, thì tới chỗ Ninh lão phu nhân thỉnh an trước, mới định lui về phòng.
Ninh lão phu nhân thấy mũi Vương Chính Khanh bầm một mảng, đã sớm đau lòng không chịu được, lặp lại nhiều lần nói: “Tối nghỉ ngơi sớm, đừng chỉ lo chuyện xem sách. Nếu như đụng hỏng mũi rồi, thì vui đấy?” Nói rồi lại trách Chân Ngọc: “Cũng nên quan tâm tới Tam lang một chút, một phu quân tốt như vậy, con không thương nó, ai đau lòng cho nó đây? Đụng thành thế này cũng không biết săn sóc. Còn không đưa về bôi thuốc?”
Chân Ngọc không dám nói nhiều, chỉ cúi đầu đáp, đợi khi cùng Vương Chính Khanh ra khỏi chỗ của Ninh lão phu nhân, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Chân Ngọc cuối cùng cũng theo Vương Chính Khanh về thư phòng, giúp hắn bôi thuốc, hầu hạ hắn nằm xuống giường mới thôi! Vương Chính Khanh lần này lại quy củ, không làm xằng.
Chân Ngọc biết, hắn bởi vì mới gặp phu phụ Chân Thạch, vẫn còn đang bi thương, lúc này còn buồn, không có tâm trạng trêu chọc nàng. Trong lúc nhất thời, nàng lại cảm thấy Vương Chính Khanh cực kì thuận mắt, thừa lúc bê trà lên, vươn tay vỗ vỗ vai hắn, tỏ ý an ủi.
Vương Chính Khanh muốn nắm chặt tay Chân Ngọc, nhất thời kìm nén lại, giờ mũi vẫn còn bầm, nếu như thêm vết thương nữa, ngày mai gặp người như thế nào? Vừa hay có Chương Phi Bạch cầu kiến, Chân Ngọc liền cáo lui về phòng.
Qua vài ngày, Chân Ngọc một mình đi gặp Kiều thị, thăm dò tin tức. Kiều thị đã coi Chân Ngọc là người mình, hơi lộ ra dự định có lẽ sẽ ở lại kinh thành. Chân Ngọc vừa nghe mừng thầm, nếu nói như vậy, có thể ở gần chăm sóc huynh tẩu rồi? Nàng suy nghĩ một hồi, liền nói với Kiều thị: “Khi muội gả tới kinh thành, có mấy cửa hàng mua bằng ngân lượng giá trang (đồ cưới), vẫn luôn dùng một lão quản sự (vốn là từ 账房từ này không phải quản sự, chỉ những người được thuê về quản lí tiền tài, mập không biết để từ nào cho phải nên dùng tạm từ quản sự nhé, nàng nào biết thì chỉ ta sửa lại ha *^_^*). Giờ lão quản sự muốn về quê, tạm thời vẫn chưa tìm được quản sự tiên sinh mới. Tẩu nói thử với Chân đại ca, nếu muốn ổn định kinh thành, có nguyện ý làm quản sự trong của hàng của muội hay không? Tiền công của quản sự không cao, nhưng nuôi gia đình thì đủ. Còn có phí mời minh sư cho Nguyên Gia, để muộn lo là được. Chân Bảng nhãn sinh thời có ơn lớn với muội, chuyện này hai người đừng từ chối. Nếu từ chối, muội thực sự ăn ngủ không yên.
Kiều thị nghe những lời Chân Ngọc nói, giống với những điều ŧıểυ thúc viết trong thư, nhất thời cũng không nghi ngờ, cười gật đầu nói: “Ta sẽ nói với Thạch lang.”
Gặp Kiều thị xong, khi Chân Ngọc về phủ, tâm trạng vui lên nhiều. Khi gặp Vương Chính Khanh,liền nói với hắn những lời mình khuyên Kiều thị và chuyện hứa để Chân Thạch quản lí của hàng.
Vương Chính Khanh vừa nghe, tuy có trách nàng trước khi làm việc cũng không có thương lượng với hắn, đã hứa với Kiều thị, rốt cuộc không nói nhiều, chỉ nói: “Đây cũng là cách hay.” Ngọc nương không có chỗ dựa ở kinh thành, muốn tìm người quản lí cửa hàng, về sau bồi dưỡng vài tâm phúc có thể dùng, Chân đại lang và Kiều thị này, quả thực là sự lựa chọn tốt.
Tối nay thấy ánh trăng rất đẹp, Chân Ngọc bèn bày hạt dưa trà tửu trong viện, mời Chu Hàm Xảo và Hạ Sơ Liễu tới uống rượu thưởng trăng.
Chuyện Điền Loan Loan lần trước, Chu Hàm Xảo và Hạ Sơ Liễu đương nhiên đều biết, nhất thời sợ hãi, thì ra phu nhân lợi hại như vậy, chỉ ra một tay, liền khiến cho Điền Loan Loan không được ra khỏi cửa, họ như thế này, phu nhận muốn trừng trị một chút, còn không phải dễ như trở bàn tay? Bởi vậy trong phút chốc, liền an phận rất nhiều.
Hồ ma ma thấy tâm tình Chân Ngọc tốt, cũng góp vui, đặt một cái lò trong viện, hâm nóng rượu giúp nàng. Khi Chu Hàm Xảo và Hạ Sơ Liễu tới, lại càng thêm náo nhiệt.
Rượu qua nửa bình, Vương Chính Khanh cũng đã tới, vừa vào viện tử lại có chút không vui. Thê thiếp uống rượu ngắm trăng, lại cho hắn ra rìa?
Chân Ngọc thấy Vương Chính Khanh tới, mắt sáng lên, vội mời Vương Chính Khanh ngồi bên mình, lại cật lực chuốc rượu hắn lại cười nói với Chu Hàm Xảo và Hạ Sơ Liễu: “Tam gia tới rồi, hai người đừng ngồi ngây ra nữa, mau tới kính rượu đi chứ!”
Chu Hàm Xảo và Hạ Sơ Liễu không đoán được ý đồ của Chân Ngọc, lại không dám làm trái ý nàng, nhất thời nâng ly kính rượu.
Chân Ngọc vừa uống rượu vừa đánh giá Hạ Sơ Liễu và Chu Hàm Xảo, ừm, nhìn đi nhìn lại, Chu Hàm Xảo thành thực hơn, mông cũng to hơn, có vẻ dễ sinh đẻ hơn. Tối nay liền để nàng hầu hạ Tam lang! Nếu có thể nhất cử đắc nữ (một lần liền sinh được con gái) sinh ra nhanh chóng hứa hôn với Nguyên Gia. Lại nói, con rể Nguyên Gia cũng sáu tuổi rồi, nữ nhi nhà mình vẫn chưa sinh ra, thật khiến người phiền lòng.
Vương Chính Khanh lại chú ý thấy ánh mắt của Chân Ngọc chỉ di chuyển trên người Hạ Sơ Liễu và Chu Hàm Xảo, không nhìn hắn một lần, không khỏi buồn phiền, bởi uống vài ly, nửa say hỏi: “Ngọc nương, lẽ nào ta không ưa nhìn?”
“Chàng?” Lúc này Chân Ngọc mới nhìn Vương Chính Khanh một cái, hỏi Hạ Sơ Liễu và Chu Hàm Xảo: “Tam gia dễ nhìn không?”
Chu Hàm Xảo và Hạ Sơ Liễu ngượng ngùng nói: “Tam gia không ưa nhìn, còn ai ưa nhìn?”
Vương Chính Khanh không để ý hai thị thiếp, chỉ hỏi tới mặt Chân Ngọc: “Nàng cảm thấy ta ưa nhìn không?”
Chân Ngọc chỉ đành đáp: “Ưa nhìn vô cùng! Thêm một ly nữa nào!” Uống say rồi nhanh chóng ngủ cùng di nương, nhanh chóng sinh cho ta một nữ nhi.
Đến tối muộn, Vương Chính Khanh quả nhiên say rồi.
Chân Ngọc cũng nửa say, lại không quên chuyện trong lòng, dặn Chu Hàm Xảo: “Chu di nương, đưa Tam gia về phòng muội nghỉ ngơi đi!”