Thời điểm Tô Dương từ bên trong đi ra đã là hơn mười phút sau.
Ninh Nê nhìn cô, nghi ngờ hỏi: "Dương Dương, sao mặt cậu lại đỏ như vậy? Chẳng lẽ là khó chịu ở đâu sao?"
“Phòng thử đồ có chút nóng.” Tô Dương mặt không đổi sắc nói, nhớ tới lời vừa rồi của thiếu niên nói, nuốt nước miếng, "Nê Nê, cũng không còn sớm nữa, chúng ta trở về đi, đúng lúc tớ có chút việc phải làm ."
Quả thật hai người đã đi mua sắm mấy tiếng đồng hồ, Ninh Nê có chút mệt mỏi.
Nhưng cô vốn còn muốn cùng Tô Dương ăn cơm tối, nhưng nghe cô ấy có việc phải làm, cũng không ép buộc cô ấy, vì vậy gật đầu, "Vậy được rồi."
Hai người chia tay không bao lâu, điện thoại của Ninh Nê vang lên.
Là Văn Hoài gọi tới.
“Alo.” Giọng cô gái nhỏ ngọt ngào.
Nghe vậy, lông mày người đàn ông đều giãn ra chút, ấm giọng hỏi: "Cục cưng đi dạo xong chưa? Ông xã tới đón em."
“Xong rồi.” Ninh Nê nói xong lại báo cáo địa điểm cho anh.
Người đàn ông ừ, "Ngoan ngoãn chờ anh."
Ninh Nê vốn muốn tìm một chỗ ngồi đợi, lại sợ Văn Hoài tới không tìm được, đành phải đứng ở ven đường.
Khi Văn Hoài đến nơi, nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngây ngốc đứng dưới biển báo, gió lạnh thổi qua khiến mái tóc dài của cô rối tung.
“Sao không tìm chỗ nào đó ngồi xuống.” Anh vuốt ve gò má trắng nõn nà của cô gái nhỏ, thật sự rất lạnh.
“Em sợ anh không tìm được em.” Cô nhỏ giọng ủy khuất nói, điện thoại hết pin, cho nên không dám di chuyển.
Trái tim Văn Hoài gần như mềm nhũn, anh ôm cô vào lòng, siết chặt đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô, "Chơi vui lắm sao?”
Ninh Nê cong mắt, "Vui."
“Em đói rồi.....” Cô vẫn có chút không thích ứng khi hôn nhau ở nơi đông người, chủ yếu là vì khuôn mặt của Văn Hoài quá bắt mắt, người qua đường thường xuyên nhìn xem.
“Về nhà đi.” Văn Hoài nắm tay cô, định cầm lấy túi đồ trên tay cô, Ninh Nê lại tránh ra.
Anh nhìn về phía cô, ánh mắt cô gái nhỏ lấp lóe, mơ hồ nói: "Em tự mình cầm là được."
Nếu như bị Văn Hoài phát hiện ra bộ đồ lót tình thú kia, cô sẽ xấu hổ chết mất.
Nhưng Văn Hoài là ai, sao có thể không nhìn ra được sự khác thường của Ninh Nê, ánh mắt bình tĩnh liếc nhìn túi đồ trên tay cô, cuối cùng hời hợt nói được.
Ninh Nê thở phào nhẹ nhõm.
Cả hai người lên xe phóng vút đi.
Bọn họ không biết, ngay sau khi chiếc xe rời đi, một người đi ra khỏi vật chắn cách đó hai mét.
Đường Uyển kinh ngạc đứng nhìn chiếc xe quen thuộc rời đi, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, hồi lâu vẫn ngơ ngác chưa hoàn hồn —
Ninh Nê không nghĩ tới, ngàn phòng vạn phòng, cuối cùng vẫn bị Văn Hoài phát hiện ra bộ đồ lót tình thú.
Khi cô đi tắm xong, vừa đi ra đã thấy tay Văn Hoài nắm vuốt tai thỏ đáng yêu, vừa trắng vừa mịn.
“Thì ra cục cưng thích loại này.” Anh giương đôi mắt đen láy nhìn cô, trong mắt hiện lên ý cười.
Mới không phải đâu.
Cô muốn giải thích, nhưng chứng cứ vô cùng xác thực, nói cái gì cũng lộ ra vẻ bất lực.
Người đàn ông hiển nhiên cũng sẽ không tin.
Cô đi tới, nhỏ giọng buồn buồn hừ: "Anh chỉ biết khi dễ người ta."
Anh là đang khi dễ cô, cũng thích khi dễ cô nhất.
Văn Hoài thấp giọng cười, hôn lên môi cô gái nhỏ: "Bảo bảo mặc vào cho ông xã xem."
"Em ...... Em không mặc được."
"Ông xã giúp em."
Cuối cùng, với sự giúp đỡ của người đàn ông, cô gái nhỏ đã mặc bộ đồ thỏ.
Đôi tai thỏ bông xù, lớp vải trước ngực ít đến đáng thương, nửa bầu ngực căng tròn đều lộ ra, trắng nõn nà.
Bộ đồ này hở hang, hai cánh mông lộ ra hết, còn có một cái đuôi tròn ngắn vừa vặn dán ở trên cúc hoa.
Văn Hoài vốn còn muốn đưa đôi tất lụa trắng để cô đi vào, thế nhưng lại là liên thể liền từ bỏ.
Lần sau cũng giống như nhau.
Cô gái nhỏ trông mềm mại thanh tú, ngồi quỳ trên giường, mười phần giống một chú thỏ đáng thương.
Văn Hoài cười khẽ một tiếng, tay cầm roi đánh nhẹ vào chân cô một cái, "Con thỏ nhỏ, ngoan, mở ŧıểυ huyệt ra."
Anh ...... sao anh lại thay đổi cách gọi người khác một cách ngẫu nhiên như vậy...
Đôi mi mắt quạ của Ninh Nê khẽ run, cô run rẩy tách hai chân ra, kỳ thật lúc Văn Hoài thay quần áo cho cô, cô đã ướt rồi, "Ông xã, hôn hôn..."
"Hôn cái gì?"
"Hôn Nê Nê."
“Không phải con thỏ nhỏ sao?” Anh nhìn cô sốt ruột cọ cọ vào trong chăn, ánh mắt tối sầm lại, lạnh giọng ra lệnh: “Không cho phép cọ huyệt nhỏ.”
"Ưm......" Nhưng thật ngứa mà.
Cô ủy khuất nhưng lại rất ngoan, ngẩng mặt lên đáng thương nhìn anh: “Ông xã, hôn con thỏ nhỏ đi…”
Khóe môi Văn Hoài không khỏi khẽ cong lên, cô đúng là con thỏ nhỏ chỉ thích làm nũng.
Ôm lấy con thỏ nhỏ hôn hít, Ninh Nê thuận thế ôm lấy cổ anh, ngoan ngoãn thè cái lưỡi nhỏ cho Văn Hoài ăn, quấn lấy đến phát mệt.
Văn Hoài buông cô ra, lau sạch nước bọt trên môi cô, "Còn muốn ăn gì không?"
Mặt Ninh Nê ửng hồng: "Ăn... ăn đại dươиɠ ѵậŧ của ông xã."
Văn Hoài sờ sờ mặt cô, thấp giọng cười hỏi: "Miệng nào ăn?"
Cô nắm lấy quần áo anh, thì thào nói: "Cả hai miệng đều muốn ăn."
Cô cũng muốn lấy lòng Văn Hoài một chút, muốn để anh vui vẻ. Tham lam đến mức không chỉ nộn huyệt bên dưới muốn ăn mà cái miệng nhỏ bên trên cũng muốn ăn.
Cô trượt ngồi vào giữa hai chân của người đàn ông, đối mặt với đại gia hoả quen thuộc lại đáng sợ, sau đó cẩn thận từng li từng tí nắm chặt nó, bắt đầu ôn nhu hôn cây gậy.
Vừa cứng vừa to.
Đồ hư hỏng thường đυ. cô đến chết đi sống lại.
Ninh Nê cúi đầu hết sức chuyên chú liếʍ láp, sau khi nếm qua một lần đã không còn xa lạ, trứng dái, quy đầu, cô đều chăm sóc thật tốt.
Nghe thấy tiếng thở gấp của Văn Hoài, cô gái nhỏ liếʍ mạnh, dùng đầu lưỡi chọc vào mã mắt.
"Cục cưng.....” Không biết qua bao lâu, người đàn ông thở hổn hển gọi cô, sau đó một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đục nóng hổi bắn vào trong miệng cô.
Ninh Nê từng giọt từng giọt nuốt xuống, sau đó đứng dậy, dùng nộn huyệt cố gắng ăn cây ©ôи th!t xấu xa, nhưng mấy lần đều không thành công, cây gậy dính đầy nước bọt của cô, trơn nhẵn vô cùng.
“Anh giúp em một chút đi.....” Cô mềm mại dụi dụi cổ anh, đôi tai thỏ nhọn rủ xuống.
“Giúp ai?” Người đàn ông nhéo tai thỏ cho cô.
Người xấu.
Trong lòng Ninh Nê lầm bầm, nhưng vẫn là nhỏ giọng nói: "Giúp con thỏ nhỏ, em muốn ăn đại dươиɠ ѵậŧ của ông xã..."
“Thật đúng là một con thỏ da^ʍ đãиɠ.” Văn Hoài nhìn chằm chằm đầu vυ" nhỏ hồng hào lộ ra ngoài của cô, cười nhạt nói: “Không thích ăn cà rốt, lại thích ăn đại dươиɠ ѵậŧ của đàn ông.”
"Ưm...." Người đàn ông đỡ dươиɠ ѵậŧ thẳng tắp nhét vào, no đến mức cô gái nhỏ run rẩy, nức nở kêu lên: "Đều ..... Đều có thể ăn....."
“Cà rốt ngon hay đại dươиɠ ѵậŧ của ông xã ngon?” Anh bên cạnh hỏi, sau đó ra vào mạnh bạo, cô gái nhỏ thậm chí còn không thể ngồi vững trên dươиɠ ѵậŧ, kêu lên liên hồi, “Nhẹ... nhẹ chút, ông xã, ŧıểυ bức bị đụng hư rồi......"
“Không hư được đâu, cục cưng lợi hại nhất.” Anh vịn eo cô, cùng cô gái nhỏ thân mật với nhau, “Thỏ nhỏ da^ʍ đãиɠ còn chưa trả lời câu hỏi của ông xã đâu, hửm?”
"Đại dươиɠ ѵậŧ ..... ưm, đại dươиɠ ѵậŧ ngon ....” Cô đỏ mặt, sau đó hôn người đàn ông, "Đại dươиɠ ѵậŧ của ông xã là món ngon nhất, về sau ..... thỏ nhỏ muốn ăn mỗi ngày ....."
Bằng cách này, cô cũng không thể ăn cà rốt rồi.
Sau một lần cao trào đê mê, cô gái nhỏ bị người đàn ông nhấn trên giường, hai chân dài trắng nõn hiện lên hình chữ W, cô mỏng manh lại vô lực mở rộng nơi riêng tư, tùy ý để dươиɠ ѵậŧ thô to đi vào, lúc dươиɠ ѵậŧ ra ra vào vào nộn huyệt, âm thanh nước vang lên tứ phía.
Cô xấu hổ quay mặt đi, sau đó nhỏ giọng nói, "dươиɠ ѵậŧ của ông xã là tuyệt nhất, về sau, con thỏ nhỏ mỗi ngày sẽ cho dươиɠ ѵậŧ của ông xã ăn ŧıểυ bức, ông xã đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi — A!! Tưới ...... Tưới vào trong bụng thỏ nhỏ, như vậy em sẽ không đói bụng đâu..."
"Hức hức hức......"
"Thỏ con sắp bị đại dươиɠ ѵậŧ của ông xã đυ. chết, nhẹ chút, ông xã ..... Ông xã ......"
Cô thê diễm hét lên, hạ thân đung đưa giống như một chiếc mô tơ, hung hăng đυ. con thỏ nhỏ trắng nõn non nớt, mỗi lần đều đâm vào sâu trong lỗ huyệt, đều rất mạnh, khiến cô không ngừng kêu lên.
Cô cực kỳ mảnh mai, bị Văn Hoài ôm vào lòng, ôn nhu dỗ dành hôn cô, "Ngoan, về sau lúc không ăn dươиɠ ѵậŧ của ông xã, nhét cà rốt vào nộn huyệt của em có được không?"
"Được ...... Được ......" Mắt Ninh Nê đỏ hoe, bị anh làm cho vô lực, vẻ mặt mê man, chỉ có thể làm theo lời của người đàn ông xấu xa, "Nhét ...... Nhét cà rốt... "
Cô nghe được Văn Hoài cười nhẹ bên tai nói, nhét củ cà rốt mập mạp vào, chờ lúc ông xã muốn đυ. thì chính tay anh sẽ lấy ra, bên trong ŧıểυ bức ướt át, lúc dươиɠ ѵậŧ đi vào, huyệt thịt non mềm điên cuồng quấn lấy, đem bụng bảo bảo phình lên, mang thai một lứa thỏ con...
Huhu, anh thật biết tốt xấu.
Nhưng khi Văn Hoài thực sự nhờ người tìm 'cà rốt', cô căn bản không thể từ chối, chỉ có thể tận mắt nhìn người đàn ông đẩy nó vào trong hoa huyệt mình từng chút từng chút một, sau đó cẩn thận mặc qυầи ɭóŧ cho cô, đề phòng củ cà rốt rơi xuống.
Củ cà rốt không tiếng động rung lên, thế nhưng một bước đi của cô đều bất ổn.
Lúc đi theo Văn Hoài đến công ty, cô suýt chút nữa thì ngã xuống, may mắn có người đàn ông đỡ lấy cô, sờ khuôn mặt đỏ bừng của cô, cười ấm áp hỏi: "Bảo bảo, sao vậy, con đường này sẽ không bao giờ hết."
Ninh Nê ngã vào trong lòng anh, nắm chặt áo anh khóc thút thít: "Người xấu, người xấu... Hức hức!!"
Cô gái nhỏ đáng thương treo trên cánh tay anh, hai chân run rẩy lên cao trào.
Anh là người xấu nhất.
Người đàn ông ngọt ngào hôn cô gái trong lòng, "Bảo bảo sắp về rồi, em có nhớ đến ông xã không?"
Hai ngày trước, ba Ninh gọi điện thoại tới, nói dì An đi công tác về, muốn cô về nhà ăn tối, ước tính sẽ ở lại thêm vài ngày.
Cô gái nhỏ nước mắt lưng tròng, kiều diễm gật đầu, khóc nói: "Nhớ..."
"Ông xã gọi em phải trả lời.” Anh nói thêm.
“Em biết rồi.” Ninh Nê bị khi dễ đến rầu rĩ trong lòng anh, vô cùng mềm mại, “Em trở về ở mấy ngày, anh đừng có lại khi dễ em mà...”
Cô sẽ quay lại.
Đạt được lời hứa hẹn của cô gái nhỏ, Văn Hoài thấp giọng cười hôn cô, anh thật sự không yên lòng, bởi vì Ninh Nê bị anh lừa qua.
Anh sợ rằng cô sẽ không quay lại.
Cô gái nhỏ thông minh lanh lợi, có thể nhìn thấu tâm tư của anh, trước khi đi còn nhón chân hôn lên môi anh, "Chờ em trở về."
...
Lần này An Giai trở về mang theo một món quà cho Ninh Nê.
Đó là chiếc túi mà Ninh Nê hằng mong muốn, mỗi lần An Giai đi công tác về đều mang quà cho chồng và cô con gái riêng ngoan ngoãn xinh đẹp này.
Mặc dù hai người không phải là mẹ con ruột thịt nhưng quan hệ của họ lại vô cùng tốt.
Sau khi ăn cơm xong, ba Ninh đi gọt hoa quả, Ninh Nê lười biếng dựa vào vai An Giai cùng bà nói chuyện phiếm.
An Giai cũng để tóc xoăn dài, tuy đã ngoài bốn mươi nhưng khí chất vô cùng tốt, bà mặc chiếc váy dệt kim mỏng màu đen, lông mày và ánh mắt đều toát lên vẻ dịu dàng và tài trí mà một người phụ nữ trưởng thành nên có.
“Lúc đầu dì còn lo lắng cho con, hiện tại xem ra dì An quá lo lắng rồi.” Bà vuốt mái tóc dài của Ninh Nê, mỗi cử động đều thể hiện tình yêu thương dành cho Ninh Nê giống như Ninh Thành.
Trong tiệc đính hôn của Ninh Nê hôm đó, ban đầu bà vốn không yên tâm, nhưng công việc của bà thực sự rất đặc thù, lại không có cách nào vứt xuống được.
Trong chuyến công tác, bà luôn quan tâm đến cô gái nhỏ, may mắn thay, Ninh Thành đã ra tay để thanh tẩy Lục gia, cô gái nhỏ cũng rất mạnh mẽ.
Nhìn trạng thái của Ninh Nê, cuối cùng bà cũng yên tâm, hỏi: "Nê Nê gặp người mình thích mới à?”
Ninh Nê: "!"
Cô mở to mắt nhìn An Giai tựa hồ đang nói chuyện bình thường gì đó, đầu ngón tay trở nên căng thẳng.
An Giai cảm thấy buồn cười trước phản ứng của cô gái nhỏ, Ninh Thành là một người bất cẩn chủ quan có thể không nhận ra, nhưng An Giai cũng là một phụ nữ và trưởng thành, có thể nhìn thấy sự ngọt ngào trong khuôn mặt xinh đẹp của cô con gái riêng.
Sự ngọt ngào này chỉ dành cho những người đang yêu.
“Có người mình thích là chuyện tốt.” Thực ra trước đây bà cảm thấy Lục Xuyên không thích hợp với Ninh Nê, nhưng chồng bà lại cảm thấy cậu tạ rất dễ quản lý, như vậy con gái sẽ không bị khi dễ.
Lần này nhìn thấy cô gái nhỏ lại có người mình thích, bà cũng rất vui vì cô có thể thoát ra khỏi mối quan hệ trước đây.
“Dì An, dì có thể đừng nói cho ba con biết được không.” Cô gái nhỏ thỉnh cầu.
“Được.” Bà nguyện ý giữ bí mật nhỏ này cho con gái riêng.
Ninh Nê e lệ nhấp môi dưới, nói: "Khi nào thích hợp, con sẽ mang anh ấy về cho hai người xem."
Là muốn đưa người đàn ông về nhà.
An Giai vui vẻ, xem ra cô gái nhỏ thực sự rất thích.
Bà đồng ý.
Lúc này, ba Ninh cũng bưng trái cây từ trong bếp đi ra, còn cho người phụ nữ yêu dấu và đứa con gái nhỏ của mình một cốc nước ngọt.
Người một nhà ngồi quây quần bên nhau, xem TV và trò chuyện vui vẻ.
Cực kỳ ấm áp—
Ngày hôm sau, Ninh gia quyết định buổi tối sẽ ăn sủi cảo.
Ba Ninh đi làm, người hầu và An Giai cùng làm, Ninh Nê cũng ở một bên tham gia náo nhiệt.
Rõ ràng là cô không có thiên phú, so với sủi cảo người khác làm cực đẹp, sủi cảo cô làm cực kỳ xấu xí.
Không phải cái này có lỗ hổng, thì cái kia chính là đầu không khép lại được.
Còn chưa gói được hai cái, người giúp việc đã đến và nói với cô rằng điện thoại của cô đang đổ chuông.
Thấy vậy, An Giai trêu ghẹo nói: "Chưa đặt điện thoại xuống bao lâu, một lúc lại gọi tới."
Ninh Nê ở nhà hai ngày, mỗi ngày đều tán gẫu, gọi điện thoại cho Văn Hoài, cũng không cố ý tránh mặt An Giai.
Cô nóng mặt rửa tay rồi đi ra ngoài nghe điện thoại.
Ninh Nê còn tưởng là Văn Hoài gọi tới, lại nghĩ bảo anh nhắn tin là được rồi, đừng gọi nữa, dì An đang cười nhạo cô đấy!
Không ngờ khi cầm máy lên, cô phát hiện đó là một dãy số lạ.
Cô vuốt kết nối, nghi hoặc, "Xin chào, cho hỏi ai vậy?"
“Ninh ŧıểυ thư.” Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nữ quen thuộc, “Tôi là Đường Uyển.”
Đường Uyển.
Sao cô ta lại có số điện thoại của cô, còn gọi tới nữa.
Ninh Nê cau mày, "Cô gọi tôi có việc gì không?"
"Tôi muốn nói chuyện với cô."
Kỳ lạ.
“Đường ŧıểυ thư.” Ninh Nê không hiểu hành vi của cô, nhưng vẫn lễ phép nói: “Tôi thấy chúng ta không có gì để nói.”
Những gì Ninh Nê nói đều là sự thật, huống chi thân phận của Đường Uyển còn là người thứ ba xen vào mối quan hệ trước đây của cô.
Nói xong, Ninh Nê định cúp điện thoại.
Nhưng vào lúc này, thanh âm dồn dập của Đường Uyển lại vang lên: "Nếu như tôi muốn cùng cô nói chuyện về Văn Hoài thì sao! Cô không muốn biết thân phận thật sự của anh ấy sao!"