Hai má Ninh Nê gần như nóng bừng, nghĩ đến mấy ngày nay đều bị người đàn ông kia xoa xoa, cô lắp bắp hỏi: "Có... có sao?"
"Có.” Tô Dương kiên định gật gật đầu.
Ninh Nê giả vờ bình tĩnh nói: "Có thể là do hôm nay quần áo của tớ hơi chật."
Có đúng không?
Tô Dương đánh giá Ninh Nê.
Ninh Nê bị cô ấy nhìn chằm chằm làm cho hoảng hốt, nắm lấy cánh tay cô ấy: "Tớ hơi đói rồi, chúng ta đi ăn chút gì đi."
Quả nhiên, Tô Dương bị dời lực chú ý, bị cô kéo lên lầu nhà hàng, cô ấy khó hiểu cùng có chút bất mãn hỏi: "Mấy ngày nay cậu ở nhà làm gì? Tớ hẹn cậu đi chơi mấy lần đều nói không có thời gian, gửi tin nhắn đều trả lời vào ngày hôm sau."
Tất cả là lỗi của Văn Hoài.
Mỗi lần anh đều đυ. cô cho đến khi cô không còn chút sức lực nào nhấc lên nữa, cho dù ngày nào cũng theo anh đến công ty cũng sẽ bị anh ôm đi.
Có lần nửa đường cô nghe thấy tiếng điện thoại kêu, muốn trả lời tin nhắn của Tô Dương, kết quả còn chưa kịp cầm tới tay, người đàn ông đã rất ân cần hỏi: "Bảo bảo, nếu không gọi điện thoại đi, anh thấy em như thế này rất mệt mỏi, ông xã tận lực đâm càng nhẹ càng tốt."
Sau đó Ninh Nê không còn dám nghịch điện thoại di động trong lúc làʍ t̠ìиɦ nữa, nếu không Tô Dương nghe thấy gì đó sẽ xấu hổ chết mất.
Người đàn ông kia rất bá đa͙σ, thời điểm làʍ t̠ìиɦ, trong mắt nhất định phải chỉ có một mình anh.
Nhớ lại chuyện cũ, Ninh Nê cảm thấy có chút chột dạ: "Gần đây trong nhà tớ có chút việc."
“Được rồi.” Cũng may Tô Dương không hỏi thêm có chuyện gì, Ninh Nê thở phào nhẹ nhõm.
Không phải cô không muốn nói cho Tô Dương biết chuyện của cô cùng Văn Hoài, chỉ là cô không biết nên nói như thế nào mà thôi.
Mặc dù cô và Văn Hoài đã làm những chuyện thân mật nhất, nhưng anh dường như chưa bao giờ thổ lộ với cô ...
Anh cũng không chủ động đề cập đến chuyện hẹn hò.
Ninh Nê cắn môi dưới, liên tục mất tập trung, Tô Dương vươn tay vẫy vẫy trước mắt cô, "Lại suy nghĩ cái gì thế?"
Cô hoàn hồn lại, nhỏ giọng nói: "Dương Dương, cậu nói một người đàn ông cùng một người phụ nữ làm qua chuyện thân mật nhất, nhưng bọn họ lại không có hẹn hò... Đây là quan hệ gì?"
“Thân mật như thế nào?” Tô Dương chớp chớp mắt hỏi: “Có phải là loại thân mật ân ái không?”
Ninh Nê xấu hổ gật đầu.
"Đó không phải là bạn tình sao?"
Ninh Nê sững sờ: "Bạn tình?"
“Đúng.” Tô Dương lấy ra lời cô nói phân tích kỹ, "Ân ái nhưng không phải quan hệ bạn trai bạn gái, đó không phải là bạn tình thì là gì?”
"Nhưng mà..." Ninh Nê giãy giụa: "Người đàn ông kia sẽ gọi cô ấy là bà xã, mà lòng ham chiếm hữu cũng rất mạnh......"
Tô Dương cười ra tiếng, "Lời đàn ông nói trên giường là không đáng tin nhất, du͙© vọиɠ cao sao lại không thể nói ra loại chuyện đó?"
"A......" Ninh Nê cụp mi, thanh âm rầu rĩ, chậm rãi dùng nĩa chọc thức ăn trên đĩa.
“Sao vậy?” Tô Dương nhìn vẻ mặt rõ ràng ủ rũ của cô, khó hiểu hỏi: “Đột nhiên hỏi tớ vấn đề này.”
"Một người bạn của tớ đã hỏi tớ, nhưng tớ không biết nhiều về nó, vì vậy tớ mới muốn hỏi cậu..." Ninh Nê nói dối.
Nghe vậy, Tô Dương cũng không nghĩ nhiều nữa.
Bởi vì cô ấy giống như ba Ninh, luôn cảm thấy rằng Ninh Nê không có khả năng đi chơi với những dã nam nhân hoặc thậm chí là tùy ý lên giường với dã nam nhân.
Sau bữa tối, cả hai cùng nhau đi mua sắm.
Tô Dương là người thích náo nhiệt, trò chuyện cùng Ninh Nê, kể cho cô nghe tất cả những chuyện tầm phào gần đây trong giới, điều này khiến tâm trạng vốn dĩ ủ rũ của Ninh Nê tốt hơn rất nhiều, tạm thời đem chuyện của Văn Hoài vứt ra sau gáy.
"Vừa rồi Lục La tìm được bạn trai mới, cậu biết chưa?"
La Lục, người thường xuyên đối nghịch với Ninh Nê.
Bị Ninh Nê gọi là Lục La Lục La, Tô Dương cũng thuận miệng gọi theo.
Ninh Nê thật sự không biết chuyện này, bởi vì cô cũng không có bạn của La Lục.
"Có vẻ như là được gia đình giới thiệu, hai người họ môn đăng hộ đối, dáng dấp người đàn ông kia cũng không tệ, tớ thấy Lục La đăng trong vòng bạn bè của cô ấy, tớ nghĩ cô ấy thích người đó."
Ninh Nê cũng vui vẻ, Lục La một lần nữa lại có người cô ấy thích, vậy sau này hẳn sẽ không nhắm vào cô nữa, phải không?
“Còn có vị hôn phu cũ của cậu, gần đây anh ta cũng không được tốt lắm.” Nhắc đến Lục Xuyên, Tô Dương hả hê nói: “Không có gia đình cậu giúp đỡ, anh ta không còn tốt như trước kia, anh ta khăng khăng muốn cưới Đường Uyển kia, còn ba anh ta quá tức giận nên mang con riêng từ bên ngoài về, nghe nói mẹ anh ta cũng vì tức giận mà sinh bệnh…”
“Vốn là một người thừa kế có vị trí tốt, hiện tại có rất nhiều người ra tay tranh với anh ta...” Thật sự là tự chuốc họa vào thân.
Sau khi Ninh Nê cắt đứt hôn ước với Lục Xuyên, cô không hề để ý đến anh ta nữa, nhưng Lục phu nhân đã gọi điện cho cô hai lần.
Nhưng vì thái độ thờ ơ nên bà ta không gọi lại nữa.
Tô Dương kéo cô vào một cửa hàng quần áo nữ, mặc dù người phụ trách sẽ gửi quần áo đến nhà mỗi khi thương hiệu có mùa mới, nhưng phụ nữ luôn rất thích mua quần áo.
Tô Dương mắt sắc thoáng thấy chiếc váy đỏ trắng giao thoa, màu sắc rực rỡ còn đặc biệt hở lưng, mang theo chút ít gợi cảm đã thu hút cô ấy trong nháy mắt.
Cô ấy lấy xuống, bí mật đưa cho Ninh Nê, nháy mắt với cô: "Cậu thử đi."
Ninh Nê nhìn chiếc váy trong tay, cô rất ít khi mua váy màu sắc rực rỡ như vậy, nhưng cô cũng không từ chối.
Lúc đi ra, Tô Dương trong mắt tràn đầy sói chỉ, nhìn chằm chằm cô, trầm giọng nói: "Tớ hận mình không phải là đàn ông."
“Đẹp không?” Ninh Nê soi gương, cảm thấy váy hơi ngắn.
Tô Dương vuốt cằm gật đầu: “Nếu tớ là đàn ông, tôi sẽ làm cậu không xuống giường được.” Chỉ có loại đàn ông không có mắt như Lục Xuyên mới không biết quý trọng.
Ninh Nê: “...QAQ.” Đây là kiểu ví von gì vậy!
Người bán hàng bị Tô Dương làm cho buồn cười, cũng thành thật khen: "ŧıểυ thư, bộ váy này rất hợp với cô."
Đặc biệt là đường viền cổ áo hơi chữ v nhô ra một nửa bộ ngực xinh đẹp của cô, cực kỳ gợi cảm.
Ninh Nê nhìn một lượt, rất hài lòng: "Vậy gói lại đi."
Không ngờ vừa dứt lời, một giọng nữ quen thuộc đột nhiên vang lên: "A, cô cũng gói một cái váy này cho tôi đi."
Đường Uyển từ cửa kính bên ngoài nhìn thấy bóng dáng này, cũng là kinh ngạc, nhưng không nghĩ tới là bởi vì người, mà là bởi vì y phục đẹp đẽ.
Dáng người của cô ta không tệ, tin tưởng mình mặc vào sẽ đẹp hơn người trước mặt.
Nhưng cô ta không ngờ rằng người đang thử quần áo bên trong lại là Ninh Nê.
"Tôi tưởng là ai chứ?" Tô Dương nhìn thấy cô ta nhướng mày, cười lạnh một tiếng, "Thì ra là Đường ŧıểυ thư a! Làm sao? Thích vị hôn phu của người khác cũng không sao, ngay cả váy cũng muốn cướp?"
Sắc mặt Đường Uyển hơi cứng lại, mặc dù trong cửa hàng ít người, nhưng lời nói của Tô Dương cũng đủ khiến cô ta xấu hổ, quay đầu nhìn Ninh Nê, lấy hết dũng khí nói: "Ninh ŧıểυ thư, tôi không biết mình đã đắc tội với Tô ŧıểυ thư ở đâu, nhưng tôi cảm thấy cô và A Xuyên cũng không thích hợp, cô cảm thấy thế nào?"
Ninh Nê: "...?"