"Cục cưng, bà xã......” Anh bóp chặt cô, môi lưỡi quấn lấy chiếc lưỡi non mềm của cô mà mυ"ŧ mạnh, muốn đem cô hòa vào máu thịt của mình, yêu thương gần như muốn tràn ra đáy lòng, anh thở dài nói: "ŧıểυ mẫu cẩu của ông xã, em đã chuẩn bị xong chưa?"
Từ nay về sau, ŧıểυ mẫu cẩu chỉ thuộc về một mình anh.
Dịu dàng rút đi, trận đấu trên sân nhà đêm nay chính thức bắt đầu.
Ninh Nê mê hoặc gật đầu, mặc dù không biết Văn Hoài hỏi cái gì.
"Nằm sấp trên mặt bàn, đưa lưng về phía anh, dùng tay tách hoa huyệt ra."
Ninh Nê cẩn thận che ở mặt bàn, nghe theo mệnh lệnh của người đàn ông mà làm theo. Ánh sáng trắng rực rỡ chiếu xuống, đường cong vòng eo trắng muốt động lòng người chuyển động, đầu ngón tay trắn nõn của cô gái nhỏ trượt đến hoa huyệt mập mạp, chịu đựng sự xấu hổ mà mở ra, sau đó nghiêng đầu nhìn người đàn ông mặt mày tuấn lãng, cắn môi, "Tách ra ..... Đẩy ra......"
Lời nói dịu dàng mềm mại không lấy được lòng thương tiếc của người đàn ông, ngược lại cái mông mền đang run rẩy bị đánh một cái, "Ưm....." Cô gái nhỏ đáng thương nhìn người đàn ông, vừa ủy khuất vừa khó hiểu.
"Vểnh cao lên.” Anh lạnh giọng ra lệnh.
Ninh Nê co giật, đành phải lún eo xuống, hai bầu ngực mũm mĩm của cô ấy bị đè ép trên mặt bàn, mông nhỏ của cô nhếch lên.
"Chát——” Nhìn dấu bàn tay in trên cặp mông trắng trắng muốt sáng loáng, Văn Hoài câu môi, “Nói em là ŧıểυ mẫu cẩu cũng đúng, cái mông da^ʍ đãиɠ như vậy? Có phải đang thèm dươиɠ ѵậŧ đến phát điên rồi không? Hửm?"
"Phải..... Thèm đại dươиɠ ѵậŧ của ông xã....." Cô gái nhỏ bị ánh sáng tùy ý khinh nhờn làm cho lỗ tai đỏ bừng, nhưng vẫn như cũ lắc mông nghênh đón người đàn ông, "Ông xã, mau cắm vào hoa huyệt của ŧıểυ mẫu cẩu đi......"
"Ưm......"
"Hừ..." Tiếng rêи ɾỉ gần như đồng thời vang lên, Văn Hoài ôm chặt eo mềm của cô, cúi lưng đâm vào thật sau, đem ŧıểυ cô nương phát tao đính trên dươиɠ ѵậŧ, trêu chọc nói: "Có phải ŧıểυ huyệt không thể rời khỏi đại dươиɠ ѵậŧ, một hồi liền không thể đυ. thêm nữa không?"
"A...... Thật lớn, đầy quá...... Ưm ....." Ninh Nê vừa xấu hổ vừa thỏa mãn rêи ɾỉ một tiếng, nghe thấy Văn Hoài nói vậy liền cụp mắt xuống một cách đáng thương, "Đều là tại anh."
Làm cho cô trở nên da^ʍ đãиɠ như vậy.
"Sắp bị đâm hỏng, hức hức hức..... Đâm nhẹ chút, xin anh ......"
"Không thể." Người đàn ông gần như hung hăng cưỡng hiếp ŧıểυ huyệt non nớt, huyệt thịt mềm mại xinh đẹp của cô bị lật ra ngoài, nghe vậy còn giễu cợt nói: "ŧıểυ mẫu cẩu của ông xã lợi hại như vậy, ăn hai cây đều không phải vấn đề."
Hai..... hai cây?
Ninh Nê mở to hai mắt, hô hấp dồn dập.
Văn Hoài đương nhiên không bỏ qua phản ứng của cô gái nhỏ, anh hung hăng trừng mắt, thuận thế nắm lấy mái tóc đen của cô, ép cô ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Làm sao? Anh nói hai cây em liền hưng phấn như vậy? Hoa huyệt còn kẹp chặt? Hửm? "
Cô còn muốn ăn ai nữa?
“Không có......." Nhận ra được sự tức giận của đàn ông, Ninh Nê cực kỳ thức thời, vội vàng ngoan ngoãn lắc đầu: “Em chỉ ăn của ông xã, Nê Nê chỉ cho ông xã đυ.......”
Cô thật sự không nghĩ tới ai cả, cô chỉ là bị câu nói của Văn Hoài làm cho kích động mà thôi.
Ninh Nê cắn môi ủy khuất, nịnh nọt nói: "Thật sự không có mà, Nê Nê là ŧıểυ mẫu cẩu của một mình ông xã, sẽ không cho người khác đυ...."
Văn Hoài chấp nhận lời của cô, sờ lên khuôn mặt trắng nõn non nớt của cô gái nhỏ, mày mắt lạnh lùng, vẫn âm trầm như cũ, "Tốt nhất là cứ như vậy."
Sau đó đυ. càng thêm hung ác hơn.
Người đàn ông ôm eo hung hăng va chạm vào trong động huyệt non mềm, thô bạo chà xát lên da thịt dâm mỹ, nếu như vừa rồi Văn Hoài còn mang theo vài phần thương hại cô thì bây giờ đã không còn nữa rồi, "Ba——"
"Vểnh mông lên cao hơn! Lẳng lơ, vυ" trên bàn mài đến thoải mái sao?"
"Ưm ưm ......"
"Đánh đòn đều có thể làm nước chảy ra. Lúc trên xe, dâm huyệt bị dươиɠ ѵậŧ quất có phải là hưng phấn muốn chết không? Hửm?"
"Mới không có.......” Cô gái nhỏ khẽ nấc kêu lên, đột nhiên thê diễm hét lên một tiếng, giãy giụa, “A ——! Bị cắm đến tử ©υиɠ rồi, không muốn......"
Văn Hoài ngoảnh mặt làm ngơ, đưa tay tát vào cái mông nhỏ đang làm loạn của cô gái nhỏ cho đến khi nó ửng hồng.
Cổ tay mảnh khảnh đang giãy giụa cũng đặt lên sau lưng của cô, dươиɠ ѵậŧ bên dưới vừa hung ác vừa hối hả, đυ. cô như máy đóng cọc, Ninh Nê vô lực ghé vào mặt bàn, mái tóc đen cuộn lại, liều mạng thở dốc.
"Ông xã ..... Ông xã, Nê Nê bị đυ. chết ..... Mạnh quá đi ưm ưm......"
Eo và bụng bị bàn mài đến đau nhức, người đàn ông phía sau đυ. vào hoa huyệt của cô không biết mệt mỏi, quy đầu to tròn từng chút một chen vào tử ©υиɠ nhỏ bé của cô, mỗi cú ra đòn đều vô cùng nặng nề, thân thể của Ninh Nê run lẩy bẩy, cảm giác mình sắp bị Văn Hoài tàn nhẫn va chạm làm cho nát bét, cô ủy khuất khóc lên: "Ông xã ..... Đau quá, anh nhẹ chút, em chịu không nổi ......"
"Huhu..... Tha em, mạnh quá ..... A!! ŧıểυ huyệt bị đụng hỏng rồi ——"
Cứu mạng!
Cô thực sự sắp bị người đàn ông này đυ. cho đến chết.
"Ông xã ..... Eo của em bị mài đau quá huhu...... Anh thương thương Nê Nê đi....."
Cô khóc lóc cầu xin tha thứ, Văn Hoài lật cô lại như một chiếc bánh, lại giống như trở mặt, chỉ thấy vòng eo trắng nõn tế nhuyễn quả thực đã bị mài đến đỏ ửng lên, đặc biệt là làn da trắng nõn của Ninh Nê, thật là đáng sợ.
Ninh Nê nhân cơ hội ôm lấy anh, nhẹ nhàng dụi dụi vào cổ anh: "Ông xã, sao anh không ôm Nê Nê về phòng rồi làm......"
Cái bàn cứng quá, da cô sẽ bị bào mòn mất!
“Ôm?” Anh ôm lấy cô gái nhỏ, mặc cho cô làm nũng, thanh âm trầm thấp khàn khàn, "Nê Nê đã từng nhìn thấy ŧıểυ mẫu cẩu nhà ai bị chủ nhân ôm làʍ t̠ìиɦ chưa?”
Cơ thể mềm mại của Ninh Nê đông cứng lại.
Nhìn khuôn mặt non nớt ngây thơ của cô gái nhỏ, Văn Hoài câu môi: “Cho nên bảo bảo ngoan một chút, một mình bò về phòng đi, hửm?”