"..."
"Nhưng mà ...... Đây là ở trong xe."
"Ừm, ở trong xe.” Văn Hoài nhàn nhạt đáp, nhìn khuôn mặt trắng nõn đỏ hồng của cô gái nhỏ, thanh âm xen lẫn vài phần lạnh lùng, “Nếu như cục cưng không cho anh leo cây, hiện tại chúng ta hẳn là đang ở trên giường tối qua em tự an ủi."
Vốn dĩ nghe Văn Hoài nói chuyện tối hôm qua, cô gái nhỏ còn có chút xấu hổ giật giật góc váy, mãi đến khi nghe thấy câu cuối cùng, Ninh Nê mới sửng sốt, mở to đôi con ngươi đen láy xinh đẹp, chần chừ hỏi: "Anh sẽ không thật sự đến nhà em tìm em chứ?"
"......."
Lúc này Ninh Nê cũng biết tại sao Văn Hoài lại tức giận.
Cô cắn môi, thận trọng nắm lấy tay người đàn ông, áp lên mặt mình, nũng nịu nói: “Thực xin lỗi, trước đó em đã hứa với ba cùng đi dự tiệc tối......”
Hơn nữa, cô cũng không nghĩ tới Văn Hoài vậy mà to gan đến Ninh gia tìm cô như vậy.
Cô còn tưởng những gì hai người nói tối qua chỉ là thuận miệng hứa hẹn ...
"Cục cưng cho rằng, bỏ rơi anh xong, chỉ nói một câu xin lỗi là có thể bỏ qua sao?” Anh thuận thế nắm cằm cô, cô gái nhỏ buộc phải ngẩng đầu lên, trông vô cùng đáng thương.
Anh nhảy qua cửa sổ như một tên trộm ngốc nghếch, lại ngàn dặm xa xôi chạy đến chỗ này, cũng không phải để nghe cô nói xin lỗi.
Vậy anh còn muốn thế nào...
"Cục cưng, em còn nhớ trước đây em đã hứa với ông xã những gì không?” Ngón tay thon dài của anh chọc vào đôi môi đỏ mọng tinh tế, nhìn ánh mắt mê man của Ninh Nê, anh hảo ý nhắc nhở: “Nếu Nê Nê không nghe lời, em sẽ bị trừng phạt —— dươиɠ ѵậŧ đánh hoa huyệt."
"Cho nên, cục cưng nghe lời một chút nhé? Hửm?"
"..."
Vành mắt của cô gái nhỏ đỏ hoe, thấy không còn chỗ để thoát, không còn cách nào khác, cô đành vén chiếc váy nhỏ xinh lên, từng chút một cởi bỏ chiếc qυầи ɭóŧ che đi cái mông nhỏ và ŧıểυ nộn huyệt, giống như cô đã hứa ngày hôm đó vậy, uất ức lại nhu thuận ôm lấy đôi chân non nớt, phơi bày nộn huyệt, chờ đợi sự trừng phạt của người đàn ông.
Ánh đèn trong xe mờ mờ, thứ nằm giữa hai chân người đàn ông dường như đã chờ đợi rất lâu, giống như chủ nhân của nó, nó phình to dựng thẳng đến mức đáng sợ.
“Mười lần, tự mình đếm.” Lạnh lùng hạ mệnh lệnh xuống.
"Ba ——"
Đại dươиɠ ѵậŧ cứng rắn lại nóng bỏng đánh vào kiều nộn mỏng manh yếu ớt, Ninh Nê đau đến lập tức liền tràn ngập ra giọng nghẹn ngào: "Một."
"Ba ——"
"Hai, hức hức hức......." Cô gái nhỏ yếu ớt, vô cùng đáng thương nắm lấy tay người đàn ông, nức nở nói: "Xin anh nhẹ một chút."
Cô đau quá.
"Ba ——" Lần thứ ba.
Nếu đến lần hạ xuống thứ năm, cô gái nhỏ vẫn còn đang cầu khẩn người đàn ông gọi ông xã, thì đến lần thứ bảy, đôi mắt cô đã đỏ hoe và cam chịu số phận.
"Ba......"
"........"
Cho đến lần thứ mười hạ xuống, hình phạt kết thúc.
Văn Hoài bế cô gái nhỏ ngồi lên trên đùi mình, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt của cô, "Em thật yếu ớt, đánh huyệt nhỏ mấy cái thôi mà còn khóc thành dạng này? Hửm?"
"Anh không thương em chút nào....." Ninh Nê tựa vào vai anh, vô cùng ủy khuất, "Em kêu đau, anh còn không chịu dừng lại....."
“Chỉ đau thôi sao?” Văn Hoài dùng ngón tay vỗ nhẹ miệng huyệt của cô, cười nhẹ nói: “Vừa rồi anh đánh huyệt nhỏ, vậy mà cục cưng lại chảy ra không ít nước.”
Anh thật đáng ghét!
Ninh Nê không muốn nói chuyện với anh nữa, cô thậm chí cũng không muốn ngồi trong lòng anh nữa.
Nhưng lại bị Văn Hoài vớt trở về, nhỏ giọng nói: "Cục cưng, nhớ kỹ hôm nay đau."
Là anh cho cô.
Về sau cũng chỉ có anh mới có thể cho.
Văn Hoài đưa quà ở trong xe cho cô, Ninh Nê nức nở, nhìn chiếc hộp tinh xảo trong tay, hai mắt đẫm lệ mông lung: "Đây là cái gì vậy?"
“Quà tặng.” Văn Hoài cầm tay cô mở ra, vật kia dưới hông cũng thuận thế chui vào trong ŧıểυ huyệt của cô gái nhỏ, "Lúc đầu định đến nhà em sẽ đưa cho em.”
Sau một ngày làm việc vất vả, khi lòng anh tràn đầy chờ mong, Ninh gia lại không có một ai.