Mãi cho đến ngày hôm sau, sau khi Ninh Nê trả lời xong câu hỏi của Văn Hoài, cô mới nhớ ra mình phải cùng ba Ninh đi dự tiệc tối.
Nhưng mà... Cũng không có vấn đề gì ha?
Người đàn ông đó dù sao cũng chỉ là nói suông mà thôi, không thể nào thật sự đến Ninh gia tìm cô.
Ngay khi cô gái nhỏ đang cau mày suy nghĩ, một giọng nữ lanh lảnh đột nhiên vang lên sau lưng cô——
"Ôi, đây không phải là Ninh đại ŧıểυ thư bị vị hôn phu vứt bỏ trong tiệc đính hôn sao?"
"..." Ninh Nê mím môi, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Cô ưu nhã xoay người, nhìn thấy mấy người phụ nữ váy áo hoa lệ đứng sau lưng chẳng biết từ lúc nào, trên khuôn mặt được trang điểm tinh xảo đều là nụ cười hả hê trên nỗi đau của người khác.
Người đến rõ ràng là không tốt.
Và người đứng đầu chính là người luôn thích đối đầu với cô, thiên kim La thị —— La Lục.
Ninh Nê chào hỏi cô ta: "Thật trùng hợp, Lục La."
"Ninh Nê, cô có bệnh à!" Khuôn mặt La Lục vốn đang kiêu ngạo, trong nháy mắt bị vỡ vụn, hung hăng trừng mắt nhìn cô, "Tôi tên là La Lục, La Lục! Nếu như cô không biết chữ, tôi sẽ trả tiền cho cô trở về học nhà trẻ để đào tạo sâu hơn!"
"Ừ, La Lục." Ninh Nê qua loa gật đầu, "Không phải chỉ là gọi nhầm sao, sao cô lại hung dữ như vậy? Không phải đều giống nhau sao..."
La Lục: "..."
Cô đã gọi sai còn lý luận!
Mà giống ở chỗ nào? Lục La rõ ràng chính là bồn hoa!
La Lục cố nén lửa giận trong lòng, dùng ánh mắt lạnh lùng từ trên xuống dưới nhìn Ninh Nê, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt vẫn như cũ mềm mại xinh đẹp của cô gái, cô ta lại không khỏi nhíu mày.
Tại sao lại hoàn toàn khác với những gì cô ta tưởng tượng?
Cô ta vốn cho rằng sau khi bị vứt bỏ trong tiệc đính hôn, Ninh Nê sẽ suy sụp tinh thần, nhưng sao cô ta lại cảm thấy cô không khác gì trước đây?
Thậm chí còn xinh đẹp hơn trước.
La Lục cảm thấy kỳ lạ, nhưng điều này không ảnh hưởng gì đến việc cô ta chế nhạo Ninh Nê, cô ta giật môi dưới và mỉa mai nói: "Ninh Nê, tôi không ngờ cô cũng có ngày hôm nay. Thế nào, cảm giác bị vị hôn phu vứt bỏ ngay tại tiệc đính hôn của mình hẳn là rất khó chịu nhỉ?"
Hôm đó tiệc đính hôn của Ninh gia và Lục gia có không ít người, chỉ nửa tiếng ngắn ngủi, tin tức đã truyền đi khắp giới thượng lưu ở Giang Thành.
Ninh Nê: "..." Người này thật đáng ghét, mỗi lần nói đều đâm vào chỗ đau của cô!
"Thật không nghĩ tới, Ninh đại ŧıểυ thư từ trước đến nay vẫn luôn tự xưng là mỹ mạo hơn người lại bị một người phụ nữ lạ mặt cướp mất vị hôn phu của mình."
Trước kia, mỗi lần La Lục cùng Ninh Nê cãi lộn, cô ta luôn luôn không thể phản bác lại cô, nhưng bây giờ nhìn thấy Ninh Nê im lặng, tâm tình cô ta tốt hơn bao giờ hết, cô ta câu môi nói: "Cô có biết không, cô bây giờ chính là trò cười trong toàn bộ vòng tròn này."
“Không phải sao?” Người chị em đi theo bên cạnh La Lục bỏ đá xuống giếng, che miệng cười nói: “Bây giờ xem ra dung mạo xinh đẹp cũng vô dụng, còn không phải bị người khác ruồng bỏ như vậy.”
"Không chỉ có như thế, tôi nghe nói người phụ nữ mà Lục thiếu gia tỏ tình là một cô nhi được nhận làm con nuôi, không quyền không thế, gia cảnh cũng không bằng một phần vạn của Ninh ŧıểυ thư. Ai biết Lục thiếu gia lại chỉ thích một mình người phụ nữ kia..."
"Làm sao, cô ghen ghét à?” Ninh Nê nghe xong lời chua ngoa của cô ta thì hỏi ngược lại.
"Ai ghen ghét chứ!" Như bị Ninh Nê chọc thủng tâm tư, người phụ nữ vừa lên tiếng lập tức nhảy dựng lên: "Nếu tôi là cô, bị người ta vứt bỏ thì tôi đã sớm tìm chỗ treo cổ tự sát rồi! Bây giờ đi ra ngoài còn nghênh ngang không biết xấu hổ như vậy!"
“Vậy thì cô cũng phải có cơ hội này chứ.” Ninh Nê câu môi khinh thường khẽ hừ một tiếng, “Đừng cho là tôi không biết cô đã sớm thích Lục Xuyên, lần trước còn gửi WeChat tỏ tình với anh ta, bên trong đó còn có lỗi sai chính tả."
Người phụ nữ:"......"
La Lục: "..."
Đám người: "..."