Lau đi nước mắt trên mặt, Mịch Nhi quay đầu lại, bĩu môi quay ra chỗ Tiểu Bạch nói: “Anh còn dám nói em, em chỉ cắn lấy mặt của anh, nhưng còn anh! Anh xem đi…anh cắn miệng của em thật đau. . . . . . Hu, bây giờ còn rất đau đó. . . . . .”
Cô bé vểnh đôi môi lên, dầy đặc một hàng dấu răng, làm cho không người nào đó không thể chối cãi, nhưng bởi vì nói chuyện mà động phải vết thương, cho nên đôi mắt màu tìm ngậm tràn nước mắt.
“Mịch Nhi . . . . . .” Tố Tâm vừa thấy đôi môi Mịch Nhi sưng đỏ toàn là dấu răng, lập tức cảm thấy đau lòng, cô vội lấy ra lọ thuốc trong túi, thận trọng bôi thuốc cho Mịch Nhi. Vừa vuốt ve mái tóc con gái, vừa quan tâm nhắc nhở nói: “Mịch Nhi, con cũng không phải là không biết thể chất của mình, con trời sinh cảm thấy đau đớn hơn người khác, nên bình thường chỉ mới chạm nhẹ đã rơi nước mắt, nhưng sao con vẫn luôn gây chuyện để mình bị thương như vậy!”
“Mẹ. . . . . .” Mịch Nhi ngập ngừng mấy câu, lại không nói ra lời nào, cuối cùng vẫn chu môi lên, hướng đầu sỏ gây nên là Tiểu Bạch hừ một tiếng, “Hừ!” Tiểu Bạch nhìn đôi môi đỏ mọng của Mịch Nhi toàn là dấu răng, lại nhất thời ngây người.
Mới vừa rồi– chẳng lẽ là cậu đã cắn phải. . . . . .
Là — đôi môi của Mịch Nhi sao?!
Mới vùa rồi cậu thật sự chỉ ngẫu nhiên nhắm mắt cắn tới, cậu còn nhớ rõ cảm xúc mềm mại trên răng, lại còn có hương vị ngọt ngào, đó chính là đôi môi của Mịch Nhi à. . . . . .
Nghĩ đến mình vừa cắn vào đâu, nghe thấy dì vừa nói thể chất đau đớn của Mịch Nhi khác người, khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai của Tiểu Bạch hơi đỏ lên.
Chuyện này. . . . . . Đây là nụ hôn đầu của cậu, nhất định cũng là nụ hôn đầu của Mịch Nhi đi. . . . . .
Cậu hình như đã làm ra chuyện rất quá đáng đối với Mịch Nhi, đã đoạt đi nụ hôn đầu quan trọng nhất của cô bé, như vậy, cậu cũng chỉ có thể giao ra thứ quan trọng nhất của bản thân để đền bù thôi. . . . . .
“Mịch Nhi, mới vừa rồi anh chỉ là. . . . .” Cậu sờ lên môi mình, tròng mắt đen đảo lại mấy vòng, cau mày nói lầm bầm, “Haizz, hết cách rồi, nếu anh đã cắn miệng của em, thì không thể không phụ trách với em, cho nên anh muốn bồi thường bản thân mình. . . . . . . . . . . .”
“Cái gì?!” Ba người trong phòng đều ngây người.
Chẳng lẽ chuyện này không phải là chuyện đánh nhau giữa hai bọn trẻ thôi sao, tai sao lại vướng đến chuyện chung thân cả đời như vậy?!
“Ưmh, đây là ý gì!” Mịch Nhi nắm lấy mái tóc, cảm giác đau đớn ở môi cũng đã từ từ biến mất, cô bé rời khỏi cái ôm của Tố Tâm, xoay người sang nhìn Tiểu Bạch, nghi ngờ hỏi.
Cô bé mới chỉ bốn tuổi, chắc chắn không thể hiểu được cái từ “Phụ trách”, lại càng không hiểu con trai nói từ”phụ trách với mình” là có ý gì.
Tiểu Bạch thở dài, đặt nắm đấm bên môi ho khan một tiếng, sau đó dứt khoát kiên quyết tiến lên, kéo lấy cánh tay Mịch Nhi nói: “Quyết định rồi, Mịch Nhi, về sau cuộc sống của em đều do anh quản! Từ nay về sau, em chính là người của anh, anh sẽ phụ trách tất cả với em!”