Nhưng nếu như đối mặt với anh là thiếu nữ nhỏ hơn mấy tuổi, tình huống sẽ khác hoàn toàn.
Hình như là bởi vì anh Tiểu Bạch cùng cô và Triển Liên Tranh cùng nhau lớn lên, cưng chiều các cô đã trở thành thói quen, anh rất thân thiện, dịu dàng đối với bạn bè thiếu nữ của em gái chênh lệch năm tuổi. Trong học viện đều là những nữ sinh mười mấy tuổi, hôm nay anh đều có thể khoan dung, chịu đựng những người này vây quanh anh líu ríu, chứng minh rằng các thiếu nữ rất dễ dàng thiết lập mối quan hệ thân mật với anh!
Mịch Nhi đương nhiên sẽ lo lắng, khi anh Tiểu Bạch đến trường học, đâu phải là muốn tới đón cô về nhà,nhất định chính là tiến vào dã tâm bừng bừng thừa cơ hành động của bầy sói! Nếu cứ như thế mãi, nói không chừng có người thừa lúc vắng mà xen vào, bồi dưỡng nâng cao tình cảm. . . . . .
Cô rất kiên trì, không để cho anh đến trường học, chính là vì để cho tình cảnh cô ghét nhất này không tái diễn lại nữa! Chỉ cần anh không xuất hiện, sẽ cắt đứt tất cả những thứ vọng tưởng kia của các học muội!
Giao dịch này mặc dù giao hẹn là ba tuần, nhưng kỳ thật, đây dường như chính là vĩnh viễn.
Anh Tiểu Bạch tuyệt đối không biết, hạng mục trong tay cô này nếu như kết thúc tốt đẹp, cô sẽ thông hiểu toàn bộ kiến thức của thầy hướng dẫn, cũng có thể lấy được học vị tiến sĩ tốt nghiệp, từ nay về sau, anh sẽ không có cơ hội đi trong sân trường đại học trêu hoa ghẹo nguyệt nữa !
"Hai người thỏa thuận xong rồi?" Triển Liên Tranh vẫn luôn yên lặng không lên tiếng lo lắng cho Triển Dĩ Mặc, nghe hai người giao dịch, cô không nhịn được nhắc nhở: " Chị Mịch Nhi, chị nhanh lên một chút trao thuốc giải cho anh hai đi!"
"Đi thôi." Liên Tĩnh Bạch gật đầu một cái với Triển Liên Tranh, tiến lên một tay kéo Mịch Nhi , lặng lẽ nói với cô, "Hiện tại anh đi thương lượng với Dĩ Mặc, nhìn em ấy ra giá bao nhiêu, tới trao đổi phương thuốc giải ngứa ~"
"Oa, anh thật là hư!" Mịch Nhi không nhịn được cấu anh một cái, cô đã biết, anh Tiểu Bạch gian xảo làm sao có thể có lòng tốt như vậy, thì ra là kế sách sau giấu ở chỗ này, cuối cùng người muốn mua đơn chính là Liên Tĩnh Bạch!
Liên Tĩnh Bạch chỉ cười không nói, công khai tính toán em trai ruột, vừa rồi là Mịch Nhi vô duyên vô cớ lên giá, hiện tại đến lượt anh!
"Các người. . . . . . Các người rốt cuộc có nhớ đến em. . . . . ." Cuối cùng nhìn thấy có người đi tới, Triển Dĩ Mặc đã khó chịu hận không được lăn lộn trên đất, anh co quắp trên mặt đất mệt mỏi hỏi, "Thuốc giải đâu ——"
"Dĩ Mặc, thân thể rất khó chịu sao?" Liên Tĩnh Bạch giả vờ quan tâm hỏi, tay đụng da em trai một cái, Triển Dĩ Mặc lại kêu rên ra tiếng, thân thể của anh ngứa đến bây giờ, đã chịu đựng đến ngay cả chạm cũng không đủ sức, toàn thân trên dưới vừa đụng đều đau tan lòng nát dạ!
"Gào khóc, anh cả. . . . . . anh cả anh tha cho ——" Triển Dĩ Mặc híp mắt cầu xin tha thứ, "Đừng đụng em, anh bảo Mịch Nhi cho em thuốc giải đi ——"
Liên Tĩnh Bạch gật đầu, mở miệng nói: "Thuốc giải dĩ nhiên có thể cho em, nhưng đây là anh phải trao đổi với Mịch Nhi mới có được, em chuẩn bị lấy cái gì, tới bồi thường tổn thất của anh đây?"