Chương 210: để thế giới hiểu rõ
Nhưng tại sao anh không có thông báo cho cô một tiếng, mà bắt cô chờ đợi ngây ngốc ở dưới chứ?!
Mịch Nhi rầu rĩ nâng cằm lên, nhìn vẻ mặt sáng láng của Liên Tĩnh Bạch, lại trong lúc không biết ngây ngẩn cả người.
Là cô có ảo giác ư, giống như cô nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt thâm thúy đó như có lực xuyên thấu, hình như đang xuyên thấu qua mấy hàng ghế ngồi phía trước, trực tiếp quét về phía cô!
Mịch Nhi đột nhiên giật mình, cảm giác anh đang nhìn tới không phải ảo giác, nếu như Liên Tĩnh Bạch đã sớm đi tới hội trường, nếu như anh vẫn luôn chú ý tới cô, như vậy anh biết chỗ ngồi của cô, có thể trực tiếp nhìn cô từ trên, cũng hoàn toàn có thể làm được!
Cô nhớ lại việc Liên Tĩnh Bạch luôn mang bất ngờ tới cho cô, anh rất thích khiến cô kinh ngạc vui mừng, nếu như nói tất cả mọi chuyện hôm nay trong hội trường do anh cố ý sắp xếp, cô cũng sẽ cảm thấy đó là tác phong của anh!
Như vậy, cô chỉ muốn chờ đợi, nhìn Liên Tĩnh Bạch trên bục có thể vạch trần đáp án gì tốt.
Liên Tĩnh Bạch đứng trên bục chỉ nhìn thằng về phía Mịch Nhi, ánh mắt của anh xuyên qua tầng người ở hàng đầu, hướng về phía Mịch Nhi tươi cười, lại làm cho phái nữ cả hội trường sôi sục.
"A a a a, tôi cảm thấy, anh ấy đang nhìn tôi, ánh mắt say lòng người như vậy, đang nhìn tôi!"
"Rõ ràng là đang nhìn tôi! Nụ cười đó xinh đẹp cỡ nào, cuối cùng đang cười với tôi, hắn anh ấy đang mỉm cười với tôi!"
"Mấy người đừng tự đa tình, rõ ràng ánh mắt anh ấy đang nhìn tôi, cũng cười với tôi!"
"Mấy ngươi đều nằm mơ đi! Nhất định anh ấy nhìn tôi! Chờ coi, chút nữa trong tiệc rượu, nhất định anh ấy sẽ tới tìm tôi, nói không chừng tối nay hai người chúng tôi sẽ đính ước đêm đẹp. . . . . ."
"Cút! Làm sao Liên tổng có thể coi trọng cô chứ! Chỉ có mỹ nữ như tôi mới hợp với anh ấy! Muốn gả vào Hào Môn cũng chỉ có thể là tôi!"
"Đừng nói gả cho anh ấy, coi như cái gì cũng không cho tôi, chỉ cần anh ấy yêu cầu, muốn tôi làm gì cũng được! Liền tổng rất đẹp trai, so với hình trên báo còn đẹp gấp trăm lần!"
"Chỉ cần nếm thử mùi vị của anh ấy, cùng ** với anh ấy, nhất định tôi đã vui mừng như điên rồi, người đàn ông ưu tú như vậy, cho dù bán sắc lỗ vốn cũng đều đáng giá!"
. . . . . .
Mịch Nhi đang nhìn nụ cười nhẹ nhàng của Liên Tĩnh Bạch, lại nghe mấy người sau lưng không ngừng tranh giành cãi vã, những lời kia khiến cho cô giận tím mặt, thoáng chốc bốc lên lửa giận!
Mịch Nhi bực tức xoay người, nhìn chằm chằm mấy người kia quát: "Người đàn ông trên kia, Liên Tĩnh Bạch, anh ấy là của tôi đấy!"
Nếu như dưới tình huống bình thường, chắc Mịch Nhi sẽ không có bực tức tuyên cáo chủ quyền với Liên tĩnh Bạch như vậy, cô rất rõ ràng, những người háo sắc nói yêu anh, những người phụ nữ bày tỏ ái mộ với anh nhiều như vậy, cô không thể ngăn lại từng người từng người.
Từ mặt khác mà nói, cô độc chiếm người đàn ông ưu tú như vậy, còn bị những người phụ nữ khác yêu say đắm thưởng thức tại chỗ, đây cũng là chuyện đáng khoe khoang kiêu ngạo. Nhưng mà, nếu như người động tâm với anh là mấy cô nàng kiêu căng ngạo mạn kia, cô hoàn toàn không có cách nào dễ dàng tha thứ!
Mấy cái người buổi trưa vẫn còn khen ngợi dáng vẻ Alex, bây giờ lại đứng núi này trông núi nọ, bộ dạng có thể hiến thân nịnh hót với Liên Tĩnh Bạch, thật sự quá mức ghê tởm!
Nhất là trải qua chuyện buổi chiều, trong lòng cô càng không thoải mái!
Buổi chiều hôm nay đã mất liên lạc với Liên Tĩnh Bạch, sau khi lo lắng khổ sở, cô hoàn toàn cảm nhận được mình không thể mất đi anh, cho dù là một giây sau, Mịch Nhi kiên quyết tuyệt đối sẽ không chủ động bỏ cuộc! Nhất định cô phải phòng thủ thật chắc trông coi người đàn ông của mình!
Mấy người đằng sau bị lời Mịch Nhi làm cho sững sờ, đợi bọn họ thấy rõ Mịch Nhi, nhìn thấy Alex ngồi bên cạnh cô, lập tức bộc phát ra sự châm biếm.
"Ha ha, thì ra là cô! Chân đứng hai thuyền sẽ bị sét đánh, Alex còn ngồi bên cạnh cô, lại dám hoa si đối với Liên tổng!"
"Đúng là, chỉ bằng dung mạo của cô, vóc người, ăn mặc, còn dám nói Liên tổng là của mình! Loại người xấu xí như cô cũng xứng ảo tưởng với anh ấy sao! Cẩn thận chém gió to quá gãy lưỡi, không nên khoác lác như vậy!"
"Liên tổng cũng không thể nào biết cô...cô nên thu hồi vọng tưởng của mình đi! Ngày mai có thể đi tới khoa tâm thần, có bệnh phải sớm điểm trị!"
Mịch Nhi phẫn hận cắn chặt răng, hôm nay cô cố ý mặc trang phục xấu, dùng mắt kiếng to che mặt, nếu không sao họ dám nói cô xấu!
Tức chết cô, cho tới bây giờ cô chưa từng bị như vậy, bị một đám người khi dễ lại hoàn toàn không có biện pháp đánh trả!
Những người này còn là bác sĩ ý tá ở Mộc Ái, coi như là nhân viên của cô, cho dù cô muốn lấy chút thuốc tên cho họ, nhưng một bà chủ không nên làm việc như vậy! Họ là một đám người bình thường không biết thân phận của cô, cho dù bây giờ cô lấy tất cả bối cảnh, họ cũng chỉ coi thành chuyện cười đến xem!
Cũng không thể đánh lại và không thể mắng, Mịch Nhi cảm thấy nghẹn chết rồi!
Bây giờ cô hết sức hối hận tại sao mình muốn lựa chọn mai danh ẩn tích đi tới Mộc Ái, sớm biết ở bệnh viện tạo lên phong ba, thì không bằng sáng sớm khua chiêng gõ trống mang thân phận đi làm cùng, ít nhất sẽ không giống như bây giờ, đấm một cái trên bông, khó chịu muốn chết!
Lúc này Alex bu lại, anh ta mỉm nói với mấy người phụ nữ đằng sau: "Mục cô nương rất tốt, cám ơn mấy người quan tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy! Cô ấy cũng có lúc nghĩ một đằng nói một nẻo, mới vừa rồi mấy cô không cần để ở trong lòng!"
Mặt Mịch Nhi càng đen hơn, cuối cùng cô lại hiểu rõ tại sao Alex bị cô đánh chửi lại không đổi sắc mặt rồi, thì ra anh ta đã hiểu rõ cách nói chuyện của người trong nước! Anh ta không chỉ không để lời nói chán ghét của cô vào trong mắt, mà cũng không để bụng lời nói chanh chua của những người khác!
Mịch Nhi xao động xoay người bịt kín lỗ tai, cô không muốn Alex ông nói gà bà nói vịt lung tung, cô cũng không muốn nhìn thấy sắc mặt chán ghét của mấy người này, cô phải nhìn Liên Tĩnh Bạch rửa mắt, phải nghe giọng nói của anh giải nỗi phiền não. . . . . .
Liên Tĩnh Bạch giống như tâm ý tương thông với cô, cuối cùng bắt đầu cầm míc nói: "Các vị y tế làm việc trong Mộc Ái, chúc mọi người buổi tối tốt lành! Tôi là tổng giám đốc của Triển thị Liên Tĩnh Bạch, hôm nay may mắn tham gia hoạt động của Mộc Ái, tôi cũng cảm thấy hết sức vui mừng. Hôm nay, tôi đến đây vì một người, trước hết để tôi giới thiệu cho mọi người kinh nghiệm cuộc đời của cô ấy, khiến mọi người biết cô ấy là một bác sĩ ưu tú thế nào!"
Toàn trường nghe anh nói truyện, cũng chầm chậm yên tĩnh trở lại, trong lòng Mịch Nhi không khỏi dâng lên một dự cảm lạ, khóe môi cô nhếch lên, trên thế giới này người hiểu rõ cô nhất là anh, mà người hiểu rõ anh nhất, cũng là cô.
Nếu như cô không có đoán sai, tối nay Mộc Ái tổ chức hoạt động này, và Liên Tĩnh Bạch xuất hiện ở đây, đều đã sớm ở trong dự định của anh! Anh đoán cô hối hận, vì vậy dùng phương thức này để đền bù khuyết điểm cho cô!
Anh hẳn là đã biết hôm nay cô gặp phải nhiều chuyện phiền lòng, những người vu oan ác lời với cô, cho nên, anh muốn trong hoạt động này, giúp cô rửa nhục, đánh vỡ tất cả lời đồn vì cô!
Anh nói đến đây vì một bác sĩ, nhất định là nói cô, anh muốn nói về kinh nghiệm cuộc đời, đại khái chính là thành tích học tập của cô, quá trình chữa bệnh và giành giải thưởng. . . . . .
Anh vì cô mà trải dài một sân nghi thức, hung hăng đánh vào mặt những người hôm nay vu oan cười nhạo cô!
Quả nhiên, Liên Tĩnh Bạch chậm rãi mở ra PPT* đã sớm chuẩn bị, anh đứng ở trên bục tỉ mỉ chỉnh đèn chiếu, giới thiệu những công ích của vị bác sĩ như lòng bàn tay, người nhà cô có học thức, từ nhỏ đã đắm chìm trong không khí y học, mười tuổi cô trúng tuyển hệ đại học V, năm sau thay mặt trường đại học V tham gia thi đua đại học toàn cầu đạt được cúp vàng, mười ba tuổi thi vào nghiên cứu sinh nước Mỹ, một năm sau tốt nghiệp vào bệnh viện Q thực tập. . . . . .
(*)PPT: Microsoft PowerPoint
Liên Tĩnh Bạch nói rõ rành mạch tất cả bằng cấp giải thưởng giành được, làm làm cho mọi người kinh hãi với học lực khủng bố của bác sĩ kia. Mọi người không ngừng than thở, thật sự có thiên tài như thế sao, từ khi sinh ra đã vượt qua người thường, cái loại thiên phú đó chỉ có thể khiến người phàm nhìn mà than thở! Ao ước ghen tị!
Mịch Nhi nhìn những tài liệu kia mà cũng ngây ngẩn cả người, trên cái thế giới này, cũng chỉ có một mình Liên Tĩnh Bạch sẽ nhớ tất cả thành tựu bằng cấp mà cô đạt được, có một ít thành tựu cô cũng quên mất, nhưng anh lại có thể kể ra tỉ mỉ như vậy, không chỉ dọa người khác, mà đến cô cũng kinh hãi!
Cái giới thiệu này kéo dài đến tận nửa giờ, Liên Tĩnh Bạch giảng giải xong nội dung diễn thuyết, anh đóng máy chiếu lại, nói tiếp: "Vị bác sĩ này từ khi mới mười mấy tuổi đã cứu chữa bệnh nhân, đã cải tử hồi sinh vô số người. Trong năm năm, cô ấy vẫn luôn tham gia hội bác sĩ không biên giới, phấn đấu ở chỗ nguy hiểm nhất, nhưng bây giờ cô ấy đã trở lại thành phố K, trở thành một thành viên của Mộc Ái, những bệnh nhân đã được chữa trị trong quá khứ cũng tới cảm ơn. Chúng ta cùng hoan nghênh đại biểu, Trương tổng của tập đoàn Vinh Thái, Việt tổng của xí nghiệp Võng Phi, còn có tổng giám đốc Danh thị cùng hội công thương nghiệp!"
"Oa!" Lần này, cả hội trường như bùng nổ, những cái tên này đều ở tầng lớp đỉnh cao của thành phố K, bọn họ đều từng chữa bởi một người!
Y học của bác sĩ này suất sắc thế nào, mới có thể hấp dẫn đến trình độ này! Cái này đã không chỉ là vấn đề y học, mà còn danh vọng địa vị, lại có thể khiến Liên tổng đến chủ trì buổi lễ, khiến các tổng giám đốc thương chính tới ngỏ lời cảm ơn!