Chương 156: Cực hạn
Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, Liên Tĩnh Bạch liền gọi Mịch Nhi dậy, bảo là muốn dành thời gian chạy tới chỗ đó, không để cô có thể ngủ tiếp, muốn lập tức bắt đầu chuẩn bị.
Nhưng Mịch Nhi rõ ràng chưa ngủ đủ, sau khi cô bị đánh thức gương mặt rầu rĩ không vui, phờ phạc muốn chui về chăn, nhưng cuối cùng vẫn bị Liên Tĩnh Bạch cứng rắn kéo rời giường, anh mang cô đi thay quần áo rửa mặt xong, hai người ăn qua loa bữa sáng quán trọ đặt trước, liền lái xe tới chỗ của họ.
Ngồi trên xe phóng nhanh, đáy lòng Mịch Nhi vẫn có chút không phục, không ngừng xác nhận cảnh kia rốt cuộc đẹp bao với anh, tràn đầy uy hiếp cảnh cáo anh, nếu như cảnh sắc không làm người ta hài lòng anh nhất định phải chết!
Cô bị anh cứng rắn kéo rời giường, chỉ ngủ một đêm hoàn toàn không đủ khiến cô bị đảo lộn thời gian! Khí trên người cô lúc bị đánh thức rời giường vẫn chưa biến mất, bây giờ Mịch Nhi hiển nhiên không cảm thấy có bất kỳ chỗ nào có thể đẹp ngọt ngào bằng giấc mơ.
"Không nên sốt ruột, chờ một lát nữa, lập tức tới ngay." Liên Tĩnh Bạch chỉ cười không nói, không tiếp tục nói bất kì gợi ý gì.
Mịch Nhi giận dữ nhếch miệng lên, nhưng cô hiểu bây giờ anh là vỏ trai khóa chặt miệng, tuyệt đối không tiết lộ điều cô muốn biết, cô hỏi nữa cũng chỉ uổng phí sức lực.
Nhưng khi hình ảnh xinh đẹp hiện ra trước mắt không thể dùng lời nói hình dung được, trong lòng Mịch Nhi bao nhiêu không vui cũng đều tiêu trừ hầu như không còn, chỉ còn lại toàn tâm xúc động.
"Đẹp... Thật là đẹp" Mịch Nhi sững sờ nhìn cảnh sắc hấp dẫn lòng người trước mắt, chỉ có thể phun ra những chữ đơn giản như thế.
Không có từ ngữ có thể hình dung đầy đủ sự xinh đẹp cô nhìn thấy, thiên nhiên được trời ưu ái mới có thể sáng tạo ra loại rung động siêu phàm thoát tục này, cô nhất thời cảm thấy, tất cả giày vò và chờ đợi đều là đáng giá, cô tha thứ Liên Tĩnh Bạch cho tới nay cố ra vẻ huyền bí.
Sau khi cô xuống xe, lại bị Liên Tĩnh Bạch bịt mắt dẫn vào một căn nhà ở bên ngoài phòng ốc xem ra không tầm thường chút nào, Mịch Nhi tránh không thoát bàn tay anh, chỉ có thể bất đắc dĩ đỡ tay anh, bị anh kéo vào sân dắt lên lầu. Cô rẽ vài bước giẫm lên nhiều bậc thang, tựa hồ là phòng ốc đến thiên đường, rốt cuộc mới dừng lại.
Trên đường cô bị bịt mắt không thấy được bên ngoài, trong lòng vô cùng tò mò, nơi này đáng để Liên Tĩnh Bạch làm không nói lời nào như vậy, nghĩ đến nhất định là phong cảnh vô cùng đẹp vô cùng tốt đáng để chờ đợi.
Liên Tĩnh Bạch cũng không có lập tức để lộ đáp án, hai tay anh tiếp tục che kín mắt Mịch Nhi, anh cảm thấy thời cơ đến, mới để cô thấy ánh mặt trời.
Ánh mắt bỗng nhiên lại thấy ánh mặt trời, Mịch Nhi không quen dùng sức nháy mắt mấy cái, lúc này mới phát giác, cô giống như ở trong thế giới cổ tích.
Cô đứng trên ban công ở ngoài trời, hai người ở vị trí giống như là được tính toán chuẩn xác, có tầm nhìn tuyệt đối một trong một triệu, thu hết tất cả xinh đẹp vào đáy mắt.
Mặt trời mọc rặng mây đỏ lộng lẫy hiện đầy bầu trời trước mắt, màu đỏ mênh mông vô bờ giống như bị lửa đốt cháy, dưới bầu trời là rừng cây um tùm liền nhau, hồng và xanh biếc giao nhau phía chân trời, đó là một loại xinh đẹp phong phú,chỉ đem ngày chiếu hồng hơn, cây xanh hơn, cảnh tượng vượt quá xa bất kỳ địa điểm khác trên thế giới.
Càng khiến người kinh ngạc chính là, chỗ trời và đất tiếp giáp, một hồ nước trong suốt to lớn như gương sáng lẳng lặng nằm ở đó, hồ nước gợn sóng lăn tăn như kỳ tích bao lấy bầu trời đỏ và xanh lá trên đất, một loại điêu luyện sắc sảo điều hòa ra một loại sắc thái hết sức kinh diễm nhưng vô cùng tự nhiên, màu sắc đẹp mắt đơn giản sẽ phải cuốn sạch tâm hồn của con người đi, mị hoặc đến cực điểm. diiendaanleequuydoon
Mịch Nhi ngu ngơ nhìn không biết chán cảnh sắc tràn ngập trước mắt, đây chỉ là một màn mặt trời mọc, nhưng ai có thể nghĩ tới tạo hóa sẽ thần kì xuất sắc ngoài dự đoán mọi người như thế!
"Làm sao có thể... Trên thế giới còn có loại kỳ tích này..." Mịch Nhi lắp bắp nói, cũng không nháy mắt, không muốn bỏ qua một chút thời gian xinh đẹp.
Cô đã từng xem mặt trời mọc im lìm vắng vẻ trên sa mạc, gặp qua mặt trời mọc tuyệt đẹp trên Hoa Sơn, trải qua mặt trời mọc rộng lớn trên bờ biển, nhưng dạng mặt trời mọc tự nhiên mà không kiểu cách này, như thế làm nổi bật thêm sắc mỹ lệ của cảnh đẹp thiên nhiên, cho tới bây giờ cô chưa từng gặp trước.
Thật là xinh đẹp, muốn hấp dẫn ánh mắt người vào trong vẻ xinh đẹp cực hạn đó!
Liên Tĩnh Bạch lẳng lặng đứng bên cạnh cô, cũng không giải thích gì nhiều, anh chẳng qua là vững vàng nắm chặt tay Mịch Nhi, cùng nhau thưởng thức giờ khắc tự nhiên hiện ra này cho người ta quà tặng tuyệt mỹ.
Mặt trời mọc kéo dài chỉ mười mấy phút, nhưng cảnh đẹp luôn thay đổi màu sắc, hai người lẳng lặng dựa sát vào với nhau, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, cũng nhuộm vào một tầng thiêng liêng rực rỡ, như vị thần đứng im.
"Đã kết thúc." Đợi đến khi tất cả màu sắc khôi phục bình thường, Liên Tĩnh Bạch mới mở miệng nói, "Đây chính là cảnh đẹp anh muốn cho em xem, cảnh sắc này hàng năm chỉ có một ngày, cho nên mới vọi vàng đưa em tới, em hài lòng chưa? Đáng để em một đường trắc trở bôn ba đến chưa?"
"Quá đáng giá!" Mịch Nhi tươi cười, đến bây giờ còn không nén được hưng phấn trong lòng, "Làm sao anh phát hiện nơi này! Em chỉ biết chu kì mặt trời này có thể vừa vặn tiếp giáp với đất trời, nhưng chắc chán chỉ có chúng ta đứng đây mới có thể thấy đúng không? Vị trí chỉ cần lệch một chút cũng sẽ bị cản trở tầm nhìn đẹp nhất! A, em thật sự là rất hài lòng!" diiendannllequuydoon
"Anh cho rằng đây là mặt trời mọc đẹp nhất trên thế giới, là cảnh sắc tuyệt đối không thể bỏ qua." Liên Tĩnh Bạch từ sau lưng dịu dàng ôm Mịch Nhi, nhẹ nhàng nói, "Bốn năm trước một lần trùng hợp, anh ở chỗ này thoáng nhìn thấy cảnh đẹp này, liền lập tức quyết định muốn mua lại tòa lầu này, hoàn toàn độc chiếm cảnh mặt trời mọc này. Lúc ấy thật đáng tiếc em không ở bên cạnh anh, sau khi mua nơi này, anh chờ em trở lại dẫn em đến xem. Hôm nay, cuối cùng có cơ hội dẫn em cùng đi..."
"Uh... Thật xin lỗi..." Mịch Nhi cầm tay anh, bày tỏ áy náy với việc mình rời đi, cô tươi cười hơn, "Nơi này rất xinh đẹp, em rất thích! Sau này em tuyệt đối sẽ cùng đi với anh đến bất kỳ chỗ nào, không cần anh chờ em..."
"Được." Liên Tĩnh Bạch gật đầu một cái, khóe môi cũng giương lên nụ cười, "Vậy em cần bù đủ cảnh sắc thiếu trong năm năm này, anh dẫn em và Mặc Đức cùng nhau nhìn những cảnh đẹp mới tìm ra kia."
"Được, em giao lại tất cả thời gian còn dư của kỳ nghỉ này cho anh, anh dẫn em đi đâu em sẽ đi đó!" Mịch Nhi tay chỉ vào bầu trời, tràn đầy nhiệt tình kêu to, "Go, trạm tiếp theo chúng ta đi đâu! Em cũng có chút chờ không kịp rồi!"
"Trạm tiếp theo, là một loại xinh đẹp khác nha!" Liên Tĩnh Bạch vẫn không nói thẳng, một câu ngắn, chỉ cho cô một nụ cười thần bí.