Chương 150: Khiếp sợ
"Đây không phải là kết quả tốt nhất sao, công ty tài trợ tiền bạc và vật liệu, những nơi bất hạnh kia cũng sẽ nhận được cứu trợ, em nên cảm thấy vui mừng mới đúng, bác sĩ không biên giới mới có thể yên tâm hoạt động." Liên Tĩnh Bạch nhẹ nhàng nói, "Tại sao em vẫn không trở lại, còn tiếp tục ở lại nơi đó ba năm chứ. . . . . ."
Nếu như vào lúc đó cô an tâm về nhà, thì sẽ không có những hồi ức buồn kia. Mịch Nhi của anh không nên chịu một chút đau khổ nào, mà trong ba năm, quả thực cô không bị tổn thương.
"Chỉ có tiền bạc, không có người làm sao có thể đây? Anh và cha trên thương trường cố gắng kiếm tiền, em không có năng lực hút tiền lớn như vậy, cho nên đành phải lựa chọn ở lại, tự mình trợ giúp bất hạnh người. Em muốn dùng y thuật em nắm giữ cứu chữa cho bệnh nhân, giúp các anh sử dụng tiền quyên góp ở nơi thích hợp nhất." Trên mặt Mịch Nhi mang vẻ mặt thánh thiện vĩ đại, cô chậm rãi nói, "Em không phải mẹ, mẹ trời sinh là cá tính thanh cao lạnh lùng, trừ cha, A Cẩn và em ra, mẹ không đặc biệt để ý người và sự việc nào; nhưng em di truyền từ gen của mẹ nhưng dường như có chút vật cực tất phản(*), là một loại tính tình không thể tiếp tục nhàn rỗi, một loại chấp nhận ôm lấy tất cả, em tận mắt thấy người khác chịu khổ sẽ đặt mình trong hoàn cảnh của người khác, rất khó bình tĩnh thờ ơ đối xử. Em muốn giúp bọn họ, liền cố gắng đi làm như vậy."
(*):sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại
"Mịch Nhi . . . . . . Em vĩ đại cao thượng như vậy, khiến anh tự ti mặc cảm không cách nào nhìn thẳng rồi. Em cao cả cống hiến sức lực vì hòa bình nhân loại, chói lóa mê hoặc như vậy." Liên Tĩnh Bạch nhìn Mịch Nhi, lần đầu tiên anh cảm thấy thân thể nho nhỏ này ẩn chứa tâm hồn cao thượng như vậy, lấp lánh chói mắt như thế.
Mịch Nhi đã trường thành thành người con gái chín chắn làm người khác chú ý như vậy, kiến anh yêu mến ngưỡng mộ như vậy.
Mặc dù cô xuất thân cũng là tiểu thư quyền thế, nhưng cho tới bây giờ cũng không có những thói quen phung phí kiêu căng thứ kia, cô ngây thơ đáng yêu tràn đầy lòng hiếu kỳ và đồng cảm, cô yêu thích y học có thể quên ăn quên ngủ, có thể đi sớm về khuya vì nghiên cứu nguyên nhân phát bệnh, vì cứu chữa bệnh nhân, ngay cả an toàn cũng có thể không để ý.
Anh luôn cho rằng, khi cô cầm ống nghe bệnh và dao giải phẩu khám và chữa bệnh cho bệnh nhân, là nghiêm túc nhất xinh đẹp nhất, anh có thể tưởng tượng, Mịch Nhi lấy thân thể ngàn vàng phấn đấu quên mình lao đầu vào quốc gia hỗn loạn nhất nguy hiểm nhất chăm só người bị thương, vậy thật thánh thiện tốt đẹp bao nhiêu.
Mịch Nhi như vậy, khiến anh không thương sao được, khiến anh buông tay sao được!
"Anh đừng giễu cợt em, nói như vậy em thật không quen! Anh biết, em sẽ không nghĩ nhiều như vậy, sẽ không đạt tới loại trình độ đó, em cũng chỉ là nhất thời mê muội, dứt khoát kiên quyết làm." Mịch Nhi có chút đỏ mặt, cảm giác mình không đáng được anh khen như vậy.
Cô biết quyết định đó chẳng qua là thân thể kích động, chẳng qua là lúc đó quyết định làm việc nghĩa không được chùn bước, cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ qua cái gì tình cảm cao thượng sâu đậm cái gì lòng nhân từ, cô chỉ đơn thuần muốn tận dụng năng lực non nớt, tới cứu chữa tất cả bệnh nhân ngã trước mặt cô.
"Được, anh không nói." Liên Tĩnh Bạch cười khẽ, anh vòng chắc eo nhỏ của Mịch Nhi, trở về đề tài kia, "Em còn muốn nói tiếp sao, hay là nói một chút sau đó lại xảy ra chuyện gì? Hiện tại hình như cũng không cần thiết nói lại những chuyện kia, anh không ép em không nói không được."
"Phải nói, ít nhất, em muốn nói chuyện tro cốt kim cương cho anh biết." Mặt của Mịch Nhi lại hơi trầm xuống, tâm sự cùng Liên Tĩnh Bạch lý tưởng về đời người, để cô quét sạch sẽ tâm tình tiêu cực vừa rồi, nhưng cuối cùng cô vẫn phải đối mặt một chuyện kia, muốn giải thích rõ hoàn chỉnh nguyên do làm anh tức giận.
"Uh. . . . . . Muốn bắt đầu nói từ chỗ này sao. . . . . . Hay là từ chỗ em lại lần nữa gia nhập bác sĩ đi." Mịch Nhi cắn môi, trầm ngâm một chút, nhẹ nhàng mở miệng, "Em từ ba năm trước bắt đầu thường xuyên thực hiện nhiệm vụ chữa bệnh ở khu vực tình huống khẩn cấp nhất, năm thứ nhất xử lý phần lớn là bệnh tật nghiêm trọng một chút do thiên tai nghèo khổ tạo thành, từ năm thứ hai bắt đầu, em chính thức thường trú ở tiền tuyến trước của chiến tranh khói súng, anh biết chiến tranh Khắc Quốc và Mộc Quốc trận không? Em trong hai năm kia, lấy thân phận bác sĩ quân đội, ở lại trên trận trước đó, trước tiên cứu chữa tất cả binh lính và dân thường bị thương."
"Chiến trường tiền tuyến trước! Em vậy mà ở lại trên tiền tuyến hai năm!" Liên Tĩnh Bạch kinh ngạc toàn thân cứng ngắc, lời nói gào thét ra run rẩy kịch liệt.
Anh vốn cho là hôm nay mình đã chịu chấn động đến cực hạn, đã không có gì có thể khiến anh giật mình, nhưng anh không nghĩ tới, cái tin này Mịch Nhi nói bây giờ quả thật càng kinh bạo hơn!
Anh vừa nghe cô nói theo tổ chức đi xử lý thương vong do chiến tranh tạo thành, cũng đã có chuẩn bị tâm lý với tình huống cô có thể gặp nguy hiểm này, nhưng anh tuyệt đối không có dự liệu, cô vậy mà đi sâu đến chiến tranh tuyến đầu tiên, ở chỗ đó thường trú hai năm! Loại nguy hiểm này hoàn toàn vượt ra khỏi tâm lý của anh chuẩn bị, khiến sắc mặt anh thay đổi lớn!
Thật ra Liên Tĩnh Bạch hiểu rất rõ, bác sĩ không biên giới bất luận tình huống gì thật ra thì cũng sẽ có bảo đảm an toàn tương ứng. Cho dù trên chiến trường, một bác sĩ cũng được hưởng vị trí hậu cần, chân chính sẽ đợi lệnh quân đội là quân y mà quân đội tin cậy, không thể nào là bác sĩ không biên giới, tỷ lệ Mịch Nhi sẽ tới tiền tuyến cực kỳ bé nhỏ.
Chữa bệnh cho thương binh chẩn bệnh cho bệnh nhân cần môi trường hòa bình sạch sẽ, bác sĩ không biên giới không thể nào làm phẫu thuật lộ ra ở ngoải trời pháo đạn, bọn họ nhất định sẽ có thiết bị tương đối đầy đủ hết, bảo vệ đủ an toàn phòng cấp cứu phòng bệnh tới mình và bệnh nhân, Mịch Nhi nếu như chỉ là ngoan ngoãn đứng đó, như vậy môi trường cô ở cũng không đến mức vô cùng ác liệt, khả năng gặp nguy hiểm nhưng cũng sẽ không lớn nhất.
Nhưng cô thế nhưng ngại mình trôi qua quá an toàn, vậy mà đi chiến trường tuyến đầu tiên, thế nhưng làm bác sĩ quân y!
Làm bác sĩ hậu cần tại chiến tranh loạn lạc cũng có thể bất ngờ bị đạn lạc đánh bị quân địch đánh, huống chi cô chủ động trực tiếp xông tới tiền tuyến đầu rút kiếm giương cung!
Não Liên Tĩnh Bạch không khỏi tưởng tượng cảnh tượng đó: lao chỉa vào trên đầu vùn vụt bắn ra, sau đó hài cốt bốc cháy, cách đó không xa chính là hai quan vẫn còn giao chiến, cô chạy qua chiến trường vừa mới tàn sát bừa bãi, duy trì cao độ tinh thần làm phẫu thuật cho người bị thương. . . . . .
Mịch Nhi cho rằng thân thể mình bất tử sao!
Cô có mấy cái mạng có thể tiêu xài như vậy, cô có biết cuồng tín hay không, nếu như muốn mưu hại một vị bác sĩ cứu chữa người bị thương của quân địch, chỉ cần trên chiến trường có người có lòng muốn giết cô, cô có một trăm cái mạng cũng không đủ dùng!