Chương 138 Đi chung đường
Đối với Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi mà nói, một chuyện chỉ cần đã quyết định rồi, liền muốn mạnh mẽ vang dội đi thực hiện. Vì vậy, rất nhanh đã xác định công ty du lịch, Mịch Nhi mua một chuyến đi chơi rất bình thường giá rất ổn định, lịch trình chuyến đi cũng rất nhanh đàm phán ổn thỏa, bọn họ chuẩn bị đến tỉnh Y, đoàn du lịch thông báo lộ trình đi tới đi lui khoảng bảy ngày sáu đêm lợi ích thực tế nhất, chủ yếu là thưởng thức phong cảnh, chính là núi Thiển nổi danh nhất tỉnh Y.
Hai người làm việc năng suất nhanh, quả thật chính là giống như tia chớp, sau khi bọn họ quyết định chuyện đi chơi, ngày thứ hai liền trực tiếp đóng gói, mang theo hành lý đơn giản lên đường.
Tài xế đưa bọn họ tới địa điểm giao hẹn với công ty du lịch, xe du lịch của công ty du lịch đã sớm chờ ở đó, hướng dẫn du lịch mặc đồng phục có ký hiệu của công ty du lịch lớn tiếng chạy tới gọi đoàn viên, chỉ đạo mọi người ngồi lên vị trí riêng của từng người, một cảnh tượng tưng bừng huyên náo.
Ngồi xe du lịch đi chơi, hai người cũng còn chưa bao giờ trải nghiệm qua, nhưng thoạt nhìn rất thú vị. Bọn họ đến đây, đương nhiên không thể lùi bước, hi vọng, cả lộ trình đều có thể đi thuận lợi!
Hai người liếc nhau một cái, mang theo cảm giác mới lạ leo lên đoàn xe du lịch, đi cùng các hành khách, bắt đầu một con đường dài.
Lúc này vừa may không phải đi du lịch leo núi, đoàn của bọn họ không có thành phần các học sinh tri thức cũng là bình thường, điều lạ là, cả một xe đều có một số thành phần các bác gái bác trai tuổi lão niên, đây dường như không phải chuyện sẽ thường xuất hiện chứ?
Điều này cũng tốt, trước mặt những người này Liên Tĩnh Bạch không hề nổi tiếng, anh căn bản cũng không bị nhận ra là tổng giám đốc cấp cao của công ty Triển thị ở thành phố K, vì vậy, anh cũng không cần cố ý che giấu nữa, tháo bỏ lớp ngụy trang cùng Mịch Nhi, thoải mái lộ diện mạo thật, trên đường hai người trò chuyện vui vẻ.
Lần này, các ánh mắt của các bác trai bác gái trong đoàn du lịch đều tập trung vào bọn họ, cả đoàn chỉ có một đôi trẻ tuổi như vậy, không nghĩ tới sau khi hai người tháo mắt kính xuống, chàng trai anh tuấn đẹp trai thế này, cô gái xinh đẹp như vậy, đây đối với người trẻ tuổi dĩ nhiên là trai tài gái sắc!
"Chàng trai, vị này là người yêu của cậu sao? Ha ha, tình cảm hai vợ chồng ngọt ngào như vậy, có phải muốn đi hưởng tuần trăng mật không?" Một bác gái ngồi kế bên hai người ôn hòa cười, mang tâm trạng tán gẫu hỏi, "Đi núi Thiển hưởng trăng mật nhưng là lựa chọn rất tốt, nơi đó cảnh sắc rất đẹp!"
Liên Tĩnh Bạch bị bác gái kia nói làm cho sững sờ, thì ra là, anh và Mịch Nhi đi chung, bị người bình thường cho rằng là quan hệ vợ chồng . . . . . .
Liên Tĩnh Bạch đưa tay thân mật ôm sát Mịch Nhi, thiện ý cười nói với bác gái: "Dạ, chúng cháu là hưởng tuần trăng mật —— đã sớm nghe nói núi Thiển là một nơi tốt, lần này chúng cháu cùng đi nơi đó vui đùa một chút!"
Bác gái hỏi anh lần này có phải đi hưởng tuần trăng mật không, tuy nhiên cô hoàn toàn đoán sai, nhưng những lời này thật khiến Liên Tĩnh Bạch cảm giác thật vui mừng, hưởng tuần trăng mật, cũng không phải sao, khó được ngày nghỉ cùng Mịch Nhi đi chơi, cũng không coi như là hưởng tuần trăng mật!
Vậy liền coi là bọn họ trước khi cưới làm thử một lần hưởng tuần trăng mật đơn giản, đợi đến sau khi kết hôn, sẽ còn có nhiều thời gian có thể đi du lịch hơn, có thể đi nhiều địa điểm hơn, một chuyến đi chơi trong nháy mắt cũng là hưởng tuần trăng mật!
"Này!" Mịch Nhi len lén nhéo Liên Tĩnh Bạch, hung hăng ghé vào lỗ tai anh nhắc nhở anh, "Anh đừng nói lung tung! Ai nói là hưởng tuần trăng mật, đây rõ ràng chính là ngày nghỉ rảnh rỗi nhàm chán, cùng đi du lịch ngắn!"
"Không phải trăng mật sao?" Liên Tĩnh Bạch nhíu mày, cúi đầu xuống hôn cô, "Mà làm sao anh cảm giác, chỉ cần cùng với em, bất cứ lúc nào cũng là năm tháng ngọt ngào đây?"
"Đáng. . . . . . Đáng ghét!" Mịch Nhi bị anh tỏ tình trước công chúng làm cho xấu hổ, cô đập anh một cái, "Đừng nữa nói lung tung, coi chừng em không để ý tới anh đấy!"
"Bác biết ngay bác không nhìn lầm, các cháu ngọt ngào mãnh liệt, nói không phải vợ chồng mới cưới ai tin nha!" Bác gái ở một bên nở nụ cười ha ha, bà nhéo nhéo bác trai ngồi bên cạnh nói, "Nghe được không ông già, người ta vợ chồng son chính là mới hết hôn, đây là đi hưởng tuần trăng mật đấy! Còn cãi tôi, ông chừng nào thì nhìn người chính xác như tôi, chính là không chịu thua!"
"Đúng, bà nhìn người chính xác, người xấu người tốt một cái liền chia ra, cho nên mới phải nhìn đúng tôi để gả!" Bác trai bình chân như vại chậm rãi nói, "Tôi có gì phải chịu thua, nếu như tôi tự nhậ mình thua, không phải gián tiếp chứng minh mắt của bà không tốt sao ——"
"Ông liền già mồm đi! Mới vừa rồi ông rõ ràng chính là tâm thuật bất chánh nhìn lầm, hiện tại lại nói sang chuyện khác! Người ta vợ chồng son tình cảm thật tốt, ông nhất định cứng rắn kéo trái chiều gió nói người ta là bao nuôi Tiểu Tam, sai rồi còn không dám nhận. . . . . ."
"Tôi vừa rồi là nói như vậy à! Tôi là nói có thể là như vậy, không có xác định trước, cái gì có thể có hoặc không, tôi cũng vậy chính là tùy tiện nói thôi. . . . . ."
Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi nhìn này vợ chồng già ông tới tôi đi cãi vả, bọn họ đã năm sáu chục tuổi, lại ồn ào như người yêu trẻ.
Loại tranh chấp này cũng không phá hư tình cảm, ngược lại giống như liếc mắt đưa tình gia tăng thú vị, cho thấy vợ chồng già tất cả thắm thiết thân mật.
"Mịch Nhi, chờ chúng ta già rồi, có phải cũng sẽ như bọn họ không?" Nhẹ nhàng, Liên Tĩnh Bạch thấp giọng hỏi Mịch Nhi, "Bất luận bao nhiêu thời gian trôi qua, bất luận cãi nhau hay vui cười, chúng ta đều là thân mật chặt chẽ không cách nào lung lay?"
"Chẳng lẽ anh còn dám hoài nghi? !" Mịch Nhi hất cằm lên, miệng vàng lời ngọc khẳng định nói, "Chúng ta nhất định sẽ ở chung một chỗ, cho dù đến già phải lung lay cũng không lung lay được, chính là ai cũng không thể rời bỏ ai!"
Liên Tĩnh Bạch cười đến mặt mày cong lại, nghe cô nói như đinh chém sắt, nghe được cô lập kế hoạch giản dị nhất với tương lai, mặc dù là trong dự liệu của anh cũng không kinh ngạc, anh vẫn cảm thấy vui mừng từ trong thâm tâm.
Anh cũng giống như Mịch Nhi, có lòng tin kiên định như vậy, chuyện hạnh phúc nhất, nắm tay người yêu, cùng nhau từ từ già.
"Anh Trương chị Trương, các người lại cãi vả à!" Nghe được vợ chồng già vẫn còn tranh chấp, một chú ngồi bên kia hình như quen biết bọn họ, anh từ từ đi tới, cất giọng khuyên giải nói, "Khó được ra ngoài chơi, cũng không cần giống như ở nhà! Mọi người đều là muốn giải sầu vui vẻ hơn mới đến du lịch, chị Trương, chị không phải là đã từng đi tỉnh Y ư, nói cho chúng tôi một chút nơi đó có chuyện gì vui!"
Bác gái Trương lúc này mới bỏ qua cho bạn già, bắt đầu mặt mày hớn hở kể về danh lam thắng cảnh của tỉnh Y, nhắc nhở mọi người đến những nơi tham quan có thể làm những gì. Bà nói quả thật cặn kẽ thú vị hơn hướng dẫn viên du lịch, từ từ hấp dẫn hơn nửa người trên xe vễnh tai lắng nghe, tham gia vào thảo luận.
Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi nhưng vẫn là không chút cử động, hai người rúc vào nhau, một nghe nhạc một nghịch máy vi tính, hoàn toàn không để ý bác gái Trương giới thiệu cảnh sắc.
Đối với Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi đã bay khắp toàn thế giới lãnh hội qua phong tục của các quốc gia mà nói, phong cảnh núi Thiển tỉnh Y không có chút nào quan trọng, bọn họ lần này chỉ là muốn trải nghiệm một chuyến đi chơi bình thường, lần này đi chơi chỉ là bởi vì ở chung một chỗ với người yêu, mới thay đổi như thế.
Nhưng bọn họ muốn trốn ở một bên, những chú bác này nhưng sẽ không yên tĩnh bên trong xe trừ đôi vợ chồng trẻ bọn họ, bác gái Trương cố ý đi tới dặn dò: "Chàng trai, núi Thiển có mấy đoạn đường rất dốc, chúng ta những ông già bà già này cũng có luyện qua, cháu đến lúc đó cũng đừng phân tâm trông nom chúng ta, chăm sóc tốt cô gái nhỏ này là được!"
"Cám ơn bác! Chúng cháu sẽ chú ý!" Mịch Nhi cũng cười, rất lễ phép cúi đầu cám ơn bà.
Những năm gần đây cô đã học được rất nhiều đạo lí đối nhân xử thế, mình có cần hay không là một chuyện, nhưng có người chủ động quan tâm, thì cô phải tỏ ra là cảm kích, tiếp nhận thật tốt tấm lòng ấy.
"Cháu gái rất xinh đẹp nha, chàng trai cháu thật có phúc!"
"Chàng trai cũng rất nhanh nhẹn, đây mới gọi là xứng đôi!"
Lại có mấy vị bác trai bác gái cũng bu lại như quen biết từ lâu, không nhịn được khen ngợi Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi, bọn họ đều là nói lên ý nghĩ chân thật của mình, không sửa chữa chút nào nói trắng ra, khiến hai người cũng hơi xấu hổ.
Hai người đỏ mặt trả lời đủ loại câu hỏi của các bậc cha chú, lặng lẽ nắm chặt ngón tay **, đường đi vẫn còn rất dài, bọn họ còn phải cùng nhau đối mặt và tán gẫu với những ông bà tràn đầy lòng hiếu kỳ này, kề vai chiến đấu.
Chỉ là, du lịch như vậy thật sự không tệ, chung đụng với người lạ, lời nói bọn họ nghe được đều là trực tiếp như vậy, hai người cũng có thể phơi bày ra bản thân chân thật nhất, không cần che giấu gì.
Cứ như vậy, Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi trên xe du lịch cùng nhau đi về phía trước, cũng đã quen thuộc với các thành viên trên xe, bọn họ thế mới biết, những người đó đều là thành viên già của Câu Lạc Bộ leo núi ở thành phố K, lần này là cùng nhau tổ chức thành đoàn thể muốn đi dạo chơi thành phố K thuận tiện lên núi Thiển. Bởi vì Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi nóng lòng muốn lập tức ra ngoài đi chơi, mới có thể vừa vặn chọn được sáng sớm hôm nay lên đường cùng đoàn này.
Khó trách, cái đoàn này trừ bọn họ ra đều là các bác trai bác gái, thì ra là nguyên nhân này!
Mặc dù là đi chơi cùng lão niên, đối với Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi mà nói hoàn toàn không có gì bất tiện, sắp xếp hành trình rông rãi một chút, leo núi chậm một chút, những thứ này tất cả đều là hai người bọn họ muốn.
Dù sao, lần này bọn họ ra ngoải là vì để tự mình trải nghiệm không giống như các chuyến du lịch trước, cũng là vì dành hết thời gian bồi dưỡng tình cảm, có thể thoải mái đụng chạm tạo bước phát triển mới, chuyện này sẽ là niềm vui ngoài ý muốn.
Trên đường đi du lịch, mấy người già trong đoàn hết sức chiếu cố Liên Tĩnh Bạch, giống như là rối rít nói với đứa con cho bọn họ biết một chút trải nghiệm trong cuộc sống của mình, có đi có lại, Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi cũng rất nhiệt tình trợ giúp những người già này, thân thể Liên Tĩnh Bạch cường tráng chủ động giúp mang hành lý giùm người kiệt sức, mà thân là bác sĩ Mịch Nhi càng chữa trị tốt vài bệnh nhỏ cho mấy người, khiến bọn họ không ngừng cảm kích.