Giao Dịch Trên Giường

Chương 4: Cảm ơn thế nào

Trước Sau

break
Nguyễn Tinh không hiểu sao anh lại hỏi vậy, nhíu mày: "Quan hệ cấp trên cấp dưới, tổng giám đốc Mục, anh hiểu lầm rồi."
Mục Lâm Xuyên bật cười một tiếng đầy bực dọc.
"Tổng giám đốc Mục ư?" Anh nhạo báng, giọng điệu khó hiểu: "Gấp gáp phủi sạch quan hệ với tôi thế."
Nguyễn Tinh nhếch môi: "Đâu có, mọi người đều gọi vậy."
...
Mục Lâm Xuyên giữ khoảng cách với cô, lái xe đưa cô về nhà.
Nguyễn Tinh ngập ngừng: "Mục Lâm Xuyên, anh đừng nói chuyện của chúng ta cho Lục tổng."
Nghe vậy, anh nhìn qua kính chiếu hậu.
"Sợ cậu ấy yêu cầu bạn gái còn trinh à?"
Nguyễn Tinh giật giật khóe miệng: "Em đâu có định nói chuyện yêu đương với anh ta."
"Vậy em sợ gì?"
"Dù sao đó cũng không phải chuyện gì vẻ vang."
Mục Lâm Xuyên im lặng.
Khi xe đến cổng khu nhà, Mục Lâm Xuyên đột nhiên lên tiếng.
"Lục Minh Thần thật sự rất coi trọng chuyện trinh tiết."
Nguyễn Tinh nhìn anh, ánh mắt như nhìn người điên: "Ồ, đa tạ đã nhắc nhở, nếu em và anh ta thật sự thành đôi, em sẽ đi vá màng trinh."
Mục Lâm Xuyên vẫn thản nhiên như thường, dường như không để ý.
Khu nhà này khá cũ kỹ, xung quanh sớm vắng người, trong ngõ tối om, trông không mấy an toàn.
Mục Lâm Xuyên: "Tôi có mấy căn hộ, hôm nào rảnh em chọn một căn mà ở, an toàn hơn."
Nguyễn Tinh: "Cảm ơn đã quan tâm, em học Tán Đả rồi."
Mục Lâm Xuyên cong môi: "Ừ nhỉ."
Chính anh dạy cô mà.
Nguyễn Tinh đi lên nhà, đến cửa vẫn không nhịn được nhìn xuống.
Vừa đúng lúc anh lên xe.
Nguyễn Tinh kìm nén cảm xúc, lấy chìa khóa mở cửa, bỗng nhìn thấy chủ nhà đang đứng trong phòng.
Sau thoáng kinh hãi, Nguyễn Tinh nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cô thận trọng hỏi: "Ông có việc gì không?"
Nghe tiếng, chủ nhà quay lại, tay còn cầm nội y của cô, trên mặt là nụ cười da^ʍ đãиɠ chưa kịp giấu đi.
Nguyễn Tinh lập tức rợn người.
Chủ nhà cười gượng gạo: "Em gái, tan làm rồi à?"
Nguyễn Tinh lập tức nghĩ đến mẹ ở trong phòng ngủ chính, vội vàng đi xem sao.
Mẹ cô vẫn đang ngủ.
Giây tiếp theo, chủ nhà đưa tay ra kéo cô ra ngoài.
"Yên tâm, tôi cho mẹ cô uống chút đồ tốt, ngủ say rồi." Gã liếʍ môi, nói thẳng: "Tôi biết bệnh tình của mẹ cô không dễ chữa, cần rất nhiều tiền, cô một mình kiếm tiền vất vả, hay là đi theo tôi, tôi nuôi hai mẹ con!"
Từ ngày cho thuê nhà, gã đã nhắm đến Nguyễn Tinh.
Làn da trắng ngần, eo thon, mông cong, dáng đi quyến rũ chết người.
Gã quyết tâm phải ngủ với cô một lần cho bằng được!
Gã vươn tay ra muốn sờ ngực Nguyễn Tinh, nhưng bị cô chặn lại.
"Cút ra ngoài."
Chủ nhà nhìn bàn tay trắng nõn của cô: "Đừng sợ, anh sẽ thương em mà."
Lời này vừa dứt, Nguyễn Tinh lạnh lùng bẻ ngược ngón tay gã ra sau!
"A!"
Chưa kịp hét tiếp, Nguyễn Tinh đã húc đầu vào người gã.
Mục Lâm Xuyên dạy cô, có vũ khí thì đâm vào mặt, không có vũ khí thì dùng đầu húc.
Chủ nhà lập tức choáng váng, ngã bịch xuống.
Nguyễn Tinh nhanh tay lẹ mắt, chộp lấy gậy bóng chày trong góc, đuổi gã chạy vòng quanh.
Thấy gã chạy mất, Nguyễn Tinh không còn tâm trí đuổi theo nữa, quay vào xem tình hình của mẹ.
Môi mẹ cô đã chuyển sang màu đen.
Không biết tên khốn đó đã làm gì, Nguyễn Tinh sợ hãi run rẩy, vội vàng lấy điện thoại gọi cấp cứu.
Nhưng xe cấp cứu chưa tới, Mục Lâm Xuyên đã xuất hiện.
...
Mục Lâm Xuyên nhanh chóng mời bác sĩ giỏi nhất đến cấp cứu cho bà Nguyễn.
Khi tin tốt đến, Nguyễn Tinh mới thôi run rẩy, gương mặt tái nhợt dần hồng hào trở lại.
Cô thả lỏng người, ngã xuống ghế.
Nghiêng đầu nhìn Mục Lâm Xuyên, cô khẽ nói: "Cảm ơn anh."
Mục Lâm Xuyên thản nhiên: "Chuyện nhỏ, nhưng em buông tay ra trước đã."
Nguyễn Tinh ngẩn người, cúi đầu mới thấy mình vẫn đang nắm chặt lấy vạt áo anh.
Chiếc áo khoác đắt tiền đã nhàu nhĩ.
"Xin lỗi." Cô đưa tay vuốt vuốt nhưng vô ích.
"Nói xem, sao lại gọi cho tôi?" Mục Lâm Xuyên hỏi thẳng.
Nguyễn Tinh ngẩn người.
Cô nghĩ lại, lúc đó mình bấm gọi số khẩn cấp mà.
Cô quên mất, trước đây cô thầm mến anh, nên đã lén đổi số khẩn cấp thành số của anh.
Nguyễn Tinh nói dối: "Lúc đó em hoảng quá, không nhìn kỹ."
"Ồ."
"... Thật sự là bấm nhầm."
"Tôi đâu có nói không tin."
"..."
Anh thật xấu xa, rõ ràng trong mắt toàn là ý nghiền ngẫm.
Nguyễn Tinh liếʍ bờ môi khô khốc, chân thành nói: "Dù sao cũng cảm ơn anh, anh còn đến nhanh hơn cả cấp cứu."
Ánh mắt Mục Lâm Xuyên dịu dàng: "Cảm ơn thế nào?"
Nguyễn Tinh nghẹn lời: "... Ngày mai em mời anh ăn cơm, được không?"
"Không thích lắm."
"Vậy em tặng quà, anh muốn gì?"
"Gần đây có một mảnh đất rất khó mua."
"..."
Nguyễn Tinh nhăn mặt: "Đắt lắm."
Khóe miệng Mục Lâm Xuyên cong lên thành một cười: "Đùa thôi, sao tôi nỡ làm khó người quen."
"..."
Mục Lâm Xuyên xem đồng hồ, đứng dậy.
"Tôi đã thuê hộ lý cho mẹ em rồi, em không cần ở lại đây đâu." Anh nhìn cô, ánh mắt sâu xa: "Để tôi đưa em về, mời tôi lên uống cốc nước là được."
...
Nguyễn Tinh biết, anh không chỉ muốn uống nước.
Vừa vào nhà, cô đã bị anh kéo ngồi lên đùi.
Đây là tư thế quen thuộc, trước đây họ thường xuyên như vậy.
Cơ thể theo thói quen gợi nhớ lại những hình ảnh nóng bỏng ngày xưa.
Anh ngồi đó, ©ôи th!t ngạo nghễ như thanh sắt đâm vào cơ thể cô.
Dễ dàng chạm đến tận cửa mình cô.
Chơi đùa với cái miệng nhỏ thèm khát kia.
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc