Giao Dịch Thân Xác

Chương 5: Chỉ chơi ngực (hơi H)

Trước Sau

break
Sau đó, anh bóp eo cô như thể đang sử dụng cốc tự sướиɠ, cắm rút liên tục.
Hành động thô tục nhưng mãnh liệt khiến cô bắn nước khắp nơi, sung sướиɠ như được tái sinh.
"Nghĩ gì vậy?" Giọng nói trầm ấm của người đàn ông mang theo ý cười, ngón tay lướt nhẹ trên cổ áo cô: “Bên dưới ướt hết cả rồi."
Nguyễn Tinh hơi đỏ mặt: “Nghĩ xem anh muốn làm gì."
Mục Lâm Xuyên lập tức thực hiện cho cô xem.
Đầu ngón tay cởi từng cúc áo sơ mi của cô, chậm rãi và trơn tru.
Rồi anh tách hai tà áo sang hai bên.
Chiếc áo ngực màu nhạt có kiểu dáng kín đáo, nhưng bộ ngực của Nguyễn Tinh lại vô cùng đầy đặn.
Nửa bầu ngực căng tròn lộ ra ngoài phập phồng theo từng nhịp thở.
Vừa trắng nõn vừa khiêu gợi, khiến ánh mắt Mục Lâm Xuyên tối sầm lại.
Anh không gấp gáp, càng không nóng vội muốn nuốt trọn lấy chúng, mà dùng ngón tay chai sạn lướt nhẹ dưới bầu ngực mềm mại.
"Còn nhớ tôi đã nói gì với em lần trước không?"
Nguyễn Tinh nhìn gương mặt anh tuấn của người đàn ông trước mặt, cổ họng khô khốc.
"... Nhớ."
Nếu cô còn dám cầu xin anh, anh sẽ chơi chết cô.
Nguyễn Tinh giải thích: “Nhưng em không cầu xin anh, chỉ là... nhờ anh giúp một chút thôi."
"Ừ, vậy hôm nay tôi không chơi em." Anh thu tay lại: “Chơi với ngực em một chút vậy."
Gương mặt Nguyễn Tinh lại càng đỏ hơn.
Cô không sợ bị Mục Lâm Xuyên hành hạ đến chết, mà sợ nhất là bị anh từ từ giày vò như thế này.
Anh biết rõ cô được nuông chiều như công chúa hơn hai mươi năm, gia đình quản lý nghiêm khắc, nhận được sự giáo dục giới tính muộn màng và bảo thủ.
Xung quanh cô thậm chí còn chẳng có ai nói lời thô tục.
Mục Lâm Xuyên không chỉ nói, mà còn nói trong lúc làʍ t̠ìиɦ.
Nguyễn Tinh như muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, ưỡn ngực lên: “Vậy... vậy anh chơi đi, chơi xong rồi đi."
Mục Lâm Xuyên thản nhiên: “Tự chơi cho anh xem."
Nguyễn Tinh mở to mắt, những lời mắng chửi nghẹn lại trong cổ họng, cuối cùng cô đành bất lực thốt lên: “Không."
"Bình thường tôi chơi với em thế nào, hôm nay em cứ làm như vậy."
Nguyễn Tinh không thể nhịn được nữa, lòng hiếu thắng trỗi dậy.
Chơi thì chơi.
Ai sợ ai.
Cô đưa hai tay ra sau, định cởi cúc áo ngực.
"Không được cởi." Mục Lâm Xuyên ra lệnh.
Nguyễn Tinh kìm nén, đưa tay nắm lấy một bên ngực xoa nắn.
Chẳng có chút kỹ thuật nào, nhưng bầu ngực quá mềm mại, chỉ cần dùng chút lực, làn da trắng nõn đã tràn ra kẽ tay, mang đến vẻ khiêu gợi một cách tự nhiên.
Tự mình xoa nắn, lại còn cách một lớp vải.
Hoàn toàn chẳng cảm nhận được gì.
Nguyễn Tinh lặp đi lặp lại động tác máy móc, khiến Mục Lâm Xuyên như bốc hỏa.
"Chơi với nụ hoa ấy."
Nguyễn Tinh cãi lại: “Anh không cho em cởi mà lại bắt nghịch đầu ngực, sao mà làm được?"
Mục Lâm Xuyên đưa tay giúp cô.
Anh kéo áo ngực sang một bên, bầu ngực căng tròn lập tức bật ra.
Run rẩy như giọt nước.
Nụ hoa màu hồng nhạt lộ ra trước mắt, bị áo ngực chèn ép.
Tiếp xúc với không khí, nó càng thêm săn chắc, dựng đứng lên.
Âm thầm mời gọi đàn ông âu yếm.
Mục Lâm Xuyên hít sâu một hơi.
Cố kìm nén ham muốn ngậm lấy nó mà mυ"ŧ mát.
"Hình như lại lớn hơn rồi." Giọng nói Mục Lâm Xuyên khàn đặc: “Tiếp tục đi, sờ cho tôi xem."
Nguyễn Tinh xấu hổ muốn độn thổ, tuyến phòng ngự sụp đổ hoàn toàn: “Em thật sự không biết, Mục Lâm Xuyên, anh đừng như vậy mà..."
Đôi mắt đen láy của Mục Lâm Xuyên nhìn chằm chằm vào bầu ngực nhỏ xinh: “Nhưng nó đã cứng rồi, phải làm sao đây?"
Anh vừa dứt lời, hơi thở ấm nóng phả vào nụ hoa cô.
Khiến nó càng thêm cứng rắn.
Cảm giác ngứa ngáy tê dại lan ra từ đó, ánh mắt trần trụi của anh khiến Nguyễn Tinh mềm nhũn cả người.
"... Anh mau chơi đi."
"Thèm rồi à." Mục Lâm Xuyên khẽ cười: “Ngoan nào, cầu xin anh đi."
"Cầu xin anh chơi với ngực em."
Những lời lẽ thô tục phát ra từ miệng anh nghe thật kỳ lạ, thật dâm mỹ.
Nhưng lại đánh trúng điểm mẫn cảm của Nguyễn Tinh, eo cô càng mềm nhũn, hạ thân càng thêm ướt át.
Cô cảm nhận rõ ràng chiếc qυầи ɭóŧ đã ướt sũng.
Sắp sửa làm ướt cả quần anh.
Cửa động đói khát không ngừng co rút.
"Hửm?" Mục Lâm Xuyên không đủ kiên nhẫn, anh lắc nhẹ người cô: “Sao vậy? Không biết chơi, cũng không biết nói nữa sao?"
Nguyễn Tinh ấp úng: “Mục Lâm Xuyên, em cầu xin anh..."
Mục Lâm Xuyên: “Cầu xin cái gì, nói rõ ràng đi."
Nguyễn Tinh cắn môi, chủ động đưa bầu ngực đến tay anh.
"Cầu xin anh chơi với nó."
"Chơi cái gì?"
"..."
Biết rõ ép cô cũng vô dụng, ép cô quá lại khiến cô giận dỗi.
Mục Lâm Xuyên thở dài, nắm lấy hai bầu ngực mềm mại.
Lòng bàn tay chai sạn cọ xát qua nụ hoa mẫn cảm, lúc nhẹ nhàng lúc mạnh bạo.
Rồi anh dùng sức xoa nắn.
Thô bạo và trực tiếp.
Nguyễn Tinh khẽ rêи ɾỉ, đôi môi hồng nhạt hé mở không thể khép lại, phát ra những âm thanh đầy mời gọi.
"Nhẹ chút, đau..." Cô nũng nịu.
"Đau hay là sướиɠ?" Anh càng ra sức xoa nắn, ngón tay cái miết nhẹ lên nụ hoa mẫn cảm.
Trước mắt Nguyễn Tinh là một mảng trắng xóa, dòng mật dịch ngọt ngào phía dưới tuôn trào.
Sợ bản thân sẽ ngã quỵ, cô bất giác bám chặt lấy cổ Mục Lâm Xuyên.
Khoảng cách giữa hai người càng thêm gần gũi.
Mục Lâm Xuyên há miệng ngậm lấy nụ hoa của cô, tham lam mυ"ŧ mát, gặm cắn.
Lực hút mạnh mẽ.
Cơn đau nhói xen lẫn với kɧoáı ©ảʍ tê dại lan tỏa, tiếng rêи ɾỉ của Nguyễn Tinh ngày càng kéo dài, như khúc dạo đầu của cao trào.
"Ưm... Mục Lâm Xuyên... nhẹ thôi..."
Phía trên thoải mái là thế, nhưng bên dưới cô vẫn trống rỗng.
©ôи th!t to lớn của anh đang cọ xát cô qua lớp quần.
Nguyễn Tinh lặng lẽ dịch người.
Nhẹ nhàng va chạm.
Cọ xong lại càng chảy nhiều nước, cô thoải mái rêи ɾỉ.
Mục Lâm Xuyên vỗ vỗ mông cô: “Ai bảo em cọ?"
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc