Năm 16 tuổi, anh ta đã bắt đầu tiếp xúc với công việc kinh doanh của nhà họ Thẩm. Những việc mà Thẩm Đình Sơn giao cho anh ta, anh ta đều hoàn thành một cách xuất sắc.
Anh ta đã cố gắng hết sức để chứng tỏ giá trị của mình trước Thẩm Đình Sơn, đối với anh ta, sự nghiệp quan trọng hơn tất cả.
Vì vậy, Khương Bảo Lê không muốn làm Thẩm Dục Lâu khó xử, càng không muốn anh ta trở thành trò đùa của Tư Độ.
Trước khi Thẩm Dục Lâu mở miệng, cô đã không chút do dự cầm ly lên.
Nhân viên phục vụ dùng thìa bạc múc từng ly rượu từ chiếc bình thủy tinh, đặt trước mặt cô, Khương Bảo Lê thì uống từng ly một, đến khi trong bình chỉ còn một phần ba, ngay cả nhân viên phục vụ cũng bắt đầu ngần ngại.
Uống tiếp như thế này thì chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng!
Nhưng cô gái này hoàn toàn không có ý định dừng lại hay xin tha...
Anh ta vô thức nhìn về phía Tư Độ.
Tư Độ đã không còn nở nụ cười như thường lệ, mà anh trầm mặt xuống, nhìn Khương Bảo Lê.
Dường như không còn cảm giác thú vị như khi anh chơi đùa với người khác.
Tâm trạng anh không tốt lắm.
“Ngài Tư, còn tiếp tục không?” Anh ta nhỏ giọng hỏi.
Tư Độ nhìn cô gái đối diện, rõ ràng là hai má đã đỏ lên, vẻ mặt đau đớn.
Cô suýt nữa đã nôn ra, nhưng lại cố gắng nhịn lại, cầm ly rượu, thở dốc, rồi lại uống một ly nữa…
Cô vẫn không chịu dừng lại, thậm chí không chịu đầu hàng hay xin tha.
Thực sự muốn giúp anh ta sao!
Thẩm Dục Lâu từ từ cúi người, vỗ nhẹ lưng cô gái, dịu dàng nói: “Bé Lê, đừng uống nữa, đủ rồi.”
Khương Bảo Lê gần như đã mất đi ý thức, nhưng tay cô vẫn máy móc cầm ly, uống hết mấy ly rượu cuối cùng...
Ly rượu rơi khỏi tay, rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Đồng thời, Khương Bảo Lê cũng ngất xỉu.
Thấy tình hình không ổn, Thẩm Dục Lâu lập tức bế ngang cô lên, nói với Tư Độ: “Tổng giám đốc Tư, rượu đã uống xong. Hạng mục tiếp theo, mong hợp tác vui vẻ.”
Nói xong, anh ta ôm Khương Bảo Lê lao ra khỏi phòng bao, vội vã đến bệnh viện.
…
Chuyện uống rượu đến mức phải vào bệnh viện, Khương Bảo Lê từng thấy qua, nhưng chưa bao giờ tự mình trải nghiệm.
Thẩm Dục Lâu cùng cô lên xe cấp cứu.
Cô có thể nghe thấy tiếng còi inh ỏi, cũng nghe thấy y tá nói bên tai, yêu cầu cô giơ tay ra hiệu số 1, số 2.
Cô biết mình đã uống quá nhiều, biết Thẩm Dục Lâu đã gọi xe cứu thương, thậm chí còn có thể giơ ngón tay theo yêu cầu của y tá.
Nhưng ngoài điều đó ra, toàn thân cô tê liệt, không thể điều khiển bất cứ bộ phận nào ngoài ngón tay.
Y tá truyền dịch cho cô, mũi kim đâm qua da mà cô hoàn toàn không cảm nhận được gì, toàn thân tê dại.
Nhưng trong cơn mê man, cô vẫn có thể lờ mờ thấy dáng người Thẩm Dục Lâu. Anh ta luôn ở bên cạnh cô, nắm chặt lấy tay cô.
Cô thấy anh ta nhíu mày, ánh mắt đầy lo lắng.
Thẩm Dục Lâu chưa bao giờ lo lắng cho người khác như vậy, ít nhất là trong mười mấy năm Khương Bảo Lê quen biết anh ta, chưa từng có.
Cô rất muốn hỏi anh ta đã giành được hạng mục chưa.
Cô không nghe rõ mình lẩm bẩm những gì, nhưng dường như Thẩm Dục Lâu hiểu được ý cô, anh ta nhẹ giọng nói:
“Yên tâm đi, nhiều người chứng kiến như vậy, Tư Độ sẽ không nuốt lời. Cảm ơn em, bé Lê, em đã giúp anh giành được công nghệ enzyme kháng môi sinh học rồi.”
Khương Bảo Lê thở phào nhẹ nhõm.
Giúp anh ta đạt được ước nguyện, thật tốt.
Cô chìm vào giấc ngủ sâu.
…
Tư Độ ngồi vào chiếc Maybach màu đen, gọi điện cho Hàn Lạc:
“Quyền phân phối độc quyền công nghệ enzyme kháng môi sinh học, giao cho Y tế Nhân Thụy.”
Hàn Lạc cười nói: “Được thôi, nghe nói thằng con ngoài giá thú nhà họ Thẩm cũng có chút bản lĩnh, không ngờ thật sự để nó giành được rồi.”
Tư Độ khẽ hừ một tiếng đầy khinh miệt: “Dựa vào phụ nữ thì có gì hay ho.”
“Cậu ta cũng phải có phụ nữ để mà dựa chứ. Trước kia nhờ cái chết của mẹ mình mà cậu ta mặt dày bò về nhà họ Thẩm, bây giờ lại dựa vào phụ nữ để sự nghiệp tiến thêm một bước.” Hàn Lạc đổi giọng: “Nhưng mà Tư Độ, cậu sao vậy, thật sự giao cho cậu ta à?”