Khương Bảo Lê run lẩy bẩy.
Một ngọn lửa giận dữ bùng cháy trong lồng ngực cô.
Trên mặt sau cánh tủ đồ của cô, một dòng chữ bằng máu đỏ rực xuất hiện:
"Lật lọng phản bội, xuống địa ngục."
---
Hoàng hôn buông xuống. Khương Bảo Lê lặng lẽ đến bên bờ hồ vắng lặng, lạnh lẽo của khu vườn Lưu Nhân, dùng xẻng nhỏ đào một cái hố chôn thi thể con mèo xuống.
Một tiếng huýt sáo trong trẻo vang lên.
Cô nghiêng đầu, thấy một chàng trai đang ngồi trên sườn đồi cao.
Anh duỗi đôi chân dài trên bãi cỏ, cằm hơi hất lên đầy kiêu ngạo, ánh mắt lạnh lùng hờ hững nhìn cô.
Dưới ánh chiều tà đỏ như máu, đường nét gương mặt anh càng thêm sắc sảo, mang theo khí chất kiêu ngạo, như một kẻ chơi đùa thế gian mà không bận tâm điều gì.
Khương Bảo Lê nghiến răng hỏi:
“Đây chính là trò vui mà anh muốn xem sao?”
Tư Độ liếc nhìn mảnh đất mới được xới lên bên hồ, cười lạnh:
“Tôi cũng không ngờ, cô lại là kiểu người lật mặt thế này.”
Ban đầu anh chỉ muốn xem cô lựa chọn thế nào giữa ích cá nhân và chính nghĩa, đoán rằng tám chín phần cô sẽ chọn lợi ích.
Không ngờ, cô lại chọn cả hai. Lật lọng, phản bội, không chút tôn trọng giao kèo tinh thần.
Phải thừa nhận, con mèo nhỏ ấy chết là vì cô.
Lẽ ra cô nên thấy hối hận. Nhưng đáng tiếc, cô chẳng hối hận chút nào.
Cả đời này, Khương Bảo Lê chỉ làm những điều có lợi cho mình, rất hiếm khi làm điều đúng đắn. Nhưng chuyện vạch trần Thư Hân Đồng, nếu được làm lại, cô vẫn sẽ làm như vậy.
Dù gì, Thẩm Dục Lâu cũng đã trở lại.
Mấy người kia dám giết mèo, nhưng không dám giết cô.
Chẳng có gì đáng sợ cả.
Cô tháo đôi găng tay dính đầy bùn, ném vào thùng rác, quay lại đã thấy Tư Độ rảo bước xuống sườn đồi, chậm rãi rời đi.
Cô chợt nhớ đến chuyện Thẩm Dục Lâu từng nhắc đến việc cần nhờ Tư Độ, vội vã đuổi theo.
Nghe nói, các giám đốc điều hành doanh nghiệp và đối thủ cạnh tranh muốn gặp được Tư Độ thì phải đặt lịch trước ít nhất nửa năm mà còn chưa chắc đã gặp được.
“Anh Tư Độ, anh có rảnh không? Tôi muốn mời anh ăn bữa cơm để cảm ơn chuyện anh đã giúp tôi rửa sạch nỗi oan.” Cô nở nụ cười tươi, định giúp Thẩm Dục Lâu tạo mối quan hệ.
“Không rảnh.”
“Không rảnh ăn cơm mà lại rảnh đến đây xem tôi làm lễ tang mèo nhỏ à.”
Tư Độ nghiêng đầu:
“Lần sau anh trai cô làm lễ tang cho cô, tôi cũng sẽ tới tham dự. Còn chuyện làm ăn thì khỏi bàn.”
“Không ngờ anh có sở thích kỳ lạ đến vậy, thích dự tang lễ người khác.”
“Cũng không hẳn. Tôi chỉ hứng thú với thi thể của cô thôi. Có muốn cân nhắc hiến tặng cho tôi nghiên cứu không?”
“…”
Khương Bảo Lê nghĩ đến hình ảnh anh cầm dao giải phẫu mà lạnh cả sống lưng.
Không hổ danh… tên biến thái thượng thừa!
Vì muốn giúp Thẩm Dục Lâu, Khương Bảo Lê cố nén sự khó chịu mà lẽo đẽo đi theo anh đến tận tòa nhà thí nghiệm Sinh học.
Tư Độ chẳng buồn để ý đến cô, thay áo blouse trắng rồi vào phòng vô trùng giải phẫu, tiếp tục công việc của mình.
Cô đứng ngoài cửa kính, nhìn anh nghiên cứu từng mảnh mô người.
Cô chờ mãi, chờ đến tận 11 giờ đêm. Sinh viên trong tòa nhà đều đã về hết, chỉ còn mỗi phòng thí nghiệm của Tư Độ còn sáng đèn.
Cô ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh buốt, chịu không nổi mà thiếp đi.
Tư Độ bước ra sau khi xong việc, thấy cô gái ấy vẫn đang kiên nhẫn chờ mình.
Thân hình gầy gò của cô run lên từng đợt vì gió lạnh.
Bắt nạt người khác là sở thích của anh.
Nhưng bắt nạt cô, cảm giác còn sướng gấp bội.
Anh đá nhẹ vào chân cô.
Khương Bảo Lê choàng tỉnh, ngửi thấy mùi hương ngải đắng thoảng qua trong không khí.
Tư Độ cúi đầu, nhìn cô đầy hứng thú:
“Tôi với anh trai cô chẳng thân thiết đến vậy đâu. Nếu muốn bàn chuyện hợp tác, bảo cậu ta làm tôi vui trước đi rồi nói.”
Nghe câu đó xong, Khương Bảo Lê như bị PTSD.
Hai ngày sau, Thẩm Dục Lâu nhận được phản hồi từ công ty Công nghệ Sinh học Mạc Sâm.
Sau một quá trình sàng lọc, hiện có bốn công ty dược phẩm có thực lực tổng thể nhất, đủ khả năng cạnh tranh để giành quyền phân phối độc quyền công nghệ enzyme kháng môi sinh học.