Đối diện với vị đại gia giàu có lương thiện, cô còn học cả lễ nghi trên TV, tuy chưa chuẩn chỉnh nhưng lại rất đáng yêu, khiến cả phóng viên cũng bật cười.
Sau buổi lễ quyên góp, Khương Bảo Lê siết chặt phong bì dày cộm trong tay, mặt mày hớn hở chạy về nhà.
Không ngờ giữa đường cô lại bị một đám lưu manh vô công rồi nghề chặn cướp.
Cô biết số tiền này có thể đủ để cô ăn trong một năm, hai năm, thậm chí hơn. Cô ôm chặt phong bì, mặc bọn chúng đấm đá thế nào vẫn quyết không chịu buông tay.
Đúng lúc ấy, một chiếc xe hơi màu đen bóng loáng dừng lại bên lề đường. Hai vệ sĩ mặc vest, đi giày da bước xuống, dễ dàng quật ngã lũ côn đồ kia.
Khương Bảo Lê bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, máu từ mũi chảy xuống, hòa vào con đường lầy lội bốc mùi tanh hôi.
Cô cảm thấy mình như sắp ngừng thở, sắp chết đến nơi.
Trong cơn mê man, cô mơ hồ nhìn thấy một thiếu niên có làn da trắng và gương mặt tuấn tú bước xuống xe, đi đến trước mặt cô, đứng nhìn cô từ trên cao xuống, vẻ mặt không chút cảm xúc.
Như một vị thần.
Khương Bảo Lê vô thức ôm lấy chân anh ta, khóc lớn, cầu xin anh ta cứu mình.
Vì cô biết, nếu anh ta rời đi, đám côn đồ kia nhất định sẽ quay lại cướp sạch tiền của cô.
Lúc đó, trong đầu cô chẳng có suy nghĩ gì khác, chỉ cảm thấy chàng trai trước mặt tuy chỉ lớn hơn cô một chút nhưng có thể cứu cô, giúp cô.
Sau đó, Thẩm Dục Lâu đưa cô về, kể lại toàn bộ sự việc cho bố mình - Thẩm Đình Sơn. Anh ta còn đề xuất rằng, quỹ từ thiện của gia tộc đang cần một “hình mẫu tiêu biểu” để làm tư liệu truyền thông.
“Cô bé này rất thông minh, có thể trở thành gương mặt đại diện cho quỹ từ thiện.”
Thẩm Đình Sơn nhớ rõ Khương Bảo Lê, nhớ dáng vẻ điềm tĩnh của cô khi phát biểu tại buổi quyên góp, nhớ cách cô nói tiếng phổ thông lưu loát, dễ thương và rất lanh lợi.
Ông ta đồng ý với đề xuất của Thẩm Dục Lâu, nói: “Nếu là người con mang về, thì tự con quản lý đi.”
“Con sẽ làm được, thưa bố.”
Thế là Thẩm Dục Lâu đưa cô bé lem luốc này về thành phố cảng, cho người giúp việc tắm rửa sạch sẽ, chải tóc gọn gàng cho cô.
Còn anh ta thì đích thân chọn một chiếc váy trắng thật xinh đẹp để cô thay.
Cô giống như búp bê Barbie của Thẩm Dục Lâu, hoặc cũng có thể là đóa hoa hồng mà anh ta dốc lòng chăm sóc.
Anh ta cẩn thận tưới nước, bón phân, bảo vệ… để cô từ từ lớn lên.
Dù anh ta đối xử với cô thế nào, thì trong mắt Khương Bảo Lê, Thẩm Dục Lâu mãi là thần, là người đã cho cô một cuộc đời mới.
…
Khương Bảo Lê cầm chai thuốc và băng gạc bước ra khỏi phòng, vừa lúc thấy ở góc cầu thang có một cậu bé mặc đồng phục lam trắng đang thò đầu lén lút nhìn về phía này.
Là Thẩm Gia Thanh – cậu chủ nhỏ nhà họ Thẩm, vừa từ lớp học thêm trở về.
Bà chủ nhà họ Thẩm, Quảng Lâm, có hai người con: con gái lớn Thẩm Chân Chân, và con trai út Thẩm Gia Thanh.
Năm nay cậu học lớp ba, là niềm vui của cả nhà, tính cách tốt bụng, dù là với người giúp việc hay với Khương Bảo Lê, cậu đều đối xử rất tốt.
Hôm Khương Bảo Lê bị vu oan ăn trộm, không được về nhà họ Thẩm, chính Thẩm Gia Thanh đã gọi điện an ủi cô, nói cậu tin cô không làm chuyện đó.
Cậu còn sợ cô không về nhà được, không có tiền tiêu, nên đã tốt bụng cho cô mượn mười vạn để giải quyết tình huống khẩn cấp.
Dù chỉ là một học sinh tiểu học, tiền tiêu vặt hàng tháng của Thẩm Gia Thanh cũng hơn mười vạn.
Khương Bảo Lê không thiếu tiền, nhưng vì là em trai cho nên cô vẫn nhận.
Ai lại đi từ chối tiền cơ chứ?
“Lén lút cái gì đấy?” Khương Bảo Lê gõ nhẹ lên trán cậu.
“Em có món quà muốn tặng anh Dục Lâu.”
“Quà gì vậy?”
“Là cái cốc hình con mèo nhỏ mà chị đi học làm gốm với em tuần trước, hai đứa mình cùng làm đó, giờ đã nung xong rồi.”
“Thảo nào hôm đó em nghiêm túc thế.” Khương Bảo Lê chọc vào đầu cậu: “Hóa ra là để tặng anh trai à.”
Cậu cười khúc khích: “Đúng rồi ạ!”