Đúng lúc này, quản gia bưng khay thịt bò đầy ắp đi tới. Ba con chó đen đồng loạt quay đầu nhìn anh ấy, chóp mũi ươn ướt không ngừng động đậy.
“Đây là thịt bò Nhật Bản được vận chuyển từ máy bay vào sáng nay.” Tư Độ khẽ chạm ngón tay vào tay vịn ghế
Quản gia đặt phần thịt bò đó giữa cây cối trong khu vườn mê cung, sau đó mở lồng sắt ra. Nhưng ba con chó vẫn ngoan ngoãn ngồi yên, cho đến khi Tư Độ ra lệnh:
“Hunt.”
Ba con chó như những bóng đen lao vụt ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, chúng đã tìm được miếng mồi trong bụi cây và bắt đầu điên cuồng cắn xé…
Khương Bảo Lê theo bản năng quay mặt đi. Cảnh tượng ấy khiến cô thấy khó chịu, phải che ngực, cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn.
Còn Tư Độ thì bình thản nhìn cô.
Đôi mắt anh dài hẹp màu đen, mang theo cảm giác sắc bén như kim loại.
Ba con chó ăn xong một bữa ngon lành, quản gia đưa chúng về chuồng.
Hiển nhiên, phần thịt bò ấy không đủ làm chúng no bụng, chúng lại nhìn chằm chằm Tư Độ.
Tư Độ hỏi Khương Bảo Lê: “Sợ chó à?”
Cô nhìn ba con chó dữ đang hăm hở muốn xông lên, khẽ gật đầu.
“Chúng ta chơi một trò chơi nhé.” Tư Độ búng tay, quản gia đưa cho cô một khay đầy thịt bò Nhật Bản tươi: “Tôi cho cô mười phút, giấu chỗ thịt này trong vườn. Nếu chó của tôi không tìm thấy, xem như cô thắng.”
Khương Bảo Lê vội hỏi: “Nếu tôi thắng, anh sẽ xóa video, đúng không?”
“Đúng.”
Khương Bảo Lê không chút do dự nhận lấy khay thịt từ tay quản gia, chạy nhanh vào rừng cây mê cung trong vườn hoa.
Ba con chó đen trong lồng đã bắt đầu rục rịch không yên.
Cô tiến vào vườn hoa mê cung, xung quanh đều là các bụi cây xanh được cắt tỉa gọn gàng, cao ngang người, được trồng thành từng hàng ngay ngắn, rất dễ bị lạc bên trong.
Khương Bảo Lê nhìn thấy một cái xẻng nhỏ bên cạnh, bèn định đào một cái hố trên bãi cỏ, chôn số thịt bò tươi vào đất.
Cô đào khoảng năm phút, mồ hôi đầm đìa, hơi thở hỗn loạn, cuối cùng cũng đào được một cái hố sâu.
Tư Độ nhìn cô, đáy mắt ánh lên ý cười giễu cợt: “Mới nãy tôi quên nói, nếu cô thua…”
Khương Bảo Lê quay đầu nhìn người đàn ông đang ung dung ngồi trên ghế.
Anh chậm rãi mở miệng, nhả từng chữ một:
“Tôi sẽ… dùng cô làm mồi cho chó.”
Ánh mắt của anh khiến Khương Bảo Lê cảm thấy rờn rợn trong lòng.
Cô không còn nghi ngờ tính chân thực trong lời anh nói nữa, quay đầu lại nhìn cái hố sâu trước mặt.
Hơi khó mà xác định chính xác.
Cô chợt nhớ đến các chương trình pháp chế từng xem trước kia, trong đó có những chú chó nghiệp vụ được huấn luyện bài bản, thậm chí có thể đánh hơi được thi thể bị chôn sâu hàng chục mét dưới đất.
Không được, sẽ bị phát hiện.
Chắc chắn sẽ bị phát hiện!
Quản gia nhắc nhở một cách thân thiện: “Cô Khương, còn hai phút nữa.”
Cô không thể thua.
Cô muốn ở lại, muốn chứng minh bản thân trong sạch!
Khương Bảo Lê nhìn khay thịt bò tươi trước mặt, rồi bất ngờ đưa ra một quyết định mà không ai có thể tưởng tượng nổi.
Cô cầm lấy những miếng thịt bò sống ấy, và nhét từng miếng, từng miếng… vào bụng!
Quản gia trợn tròn mắt, không thể ngờ cô gái nhỏ này lại liều lĩnh đến vậy!
Tư Độ đứng dậy, nhìn cô gái đang liều mạng kia…ánh mắt cuối cùng cũng không còn dửng dưng lạnh lẽo nữa.
Anh bật cười, tiếng cười trầm thấp.
Quản gia nhìn thấy vẻ mặt biến thái của thiếu gia mình thì biết ngay, anh đã hứng thú với cô gái này, không hề ít.
Khương Bảo Lê ăn thịt bò sống, mấy lần suýt nôn ra!
Cuối cùng, vào giây cuối cùng trước khi hết thời gian, cô cũng nuốt trọn toàn bộ số thịt bò sống đó.
Cả dạ dày cô giờ toàn là thịt sống, cảm giác buồn nôn trào lên từng cơn.
Phải nhịn… phải nhịn...
Cùng lúc đó, chiếc lồng sắt mở ra, một con chó đen lao ra ngoài, chạy khắp khu rừng mê cung để đánh hơi.
Nó chạy đến chỗ Khương Bảo Lê, đánh hơi chiếc khay trống rỗng.
Khương Bảo Lê sợ hãi lùi sang một bên, con chó đen tiếp tục đánh hơi quanh khay rồi lại tiến sát đến trước mặt cô.
Tình huống chưa từng xảy ra khiến cả quản gia cũng có chút lo lắng.
Con chó đen chậm rãi tiến sát lại gần cô, trên quần áo còn lấm tấm máu bò sống.