Từng ngày trôi qua như nước chảy, đứa nhỏ cũng ngày từng ngày lớn lên trong bụng.
Tô Mộc Vũ cảm thấy tám tháng đến chỉ trong nháy mắt.
Tám tháng, tám tháng, bình thường chỉ tường trưng cho một phần trong năm, nhưng tháng tám đột nhiên biến thành cột mốc của một sự kiện đặc biệt.
Lễ kết hôn… của hắn.
Tô Mộc Vũ ngẩng đầu lên chớp chớp mắt, thật ra cô chỉ là cần một lời giải thích, thế nhưng một lời giải thích cũng không có, điều đó có nghĩa là: Mày không hề quan trọng đối với hắn , dù chỉ một chút.
Ngày kết hôn của Phong Kính náo nhiệt đến cực điểm, cơ hồ là toàn bộ giới truyền thông đều cử hết phóng viên của mình đi, hôn lễ này nhất định phải thu được tin tức đầy đủ nhất.
Tiền Phong vốn không muốn đi, đỡ phải nhìn cảnh mình không thích. Thế nhưng Tiền lão gia đã dặn, hắn nhất định phải tham dự. Chuyện này liên hệ rất nhiều đến vấn đề của hai nhà Phong – Tiền, nếu hắn không đi, nhất định sẽ khiến cho mọi người đoán mò.
Tiền Phong thở hồng hộc, rất không cam lòng đáp ứng. Lúc ra cửa, Tiền Phong không nói rõ, nhưng hắn biết Tô Mộc Vũ không phải là không biết hôm nay là ngày gì.
Tiền Phong xoa nhẹ đầu cô, khẽ nói: “Tiểu Vũ, anh ra ngoài một chút, lát nữa anh về, chúng ta cùng nhau ăn cơm”
Tô Mộc Vũ mang thai bảy tháng, tập tễnh tiễn Tiền Phong đến trước cửa, mỉm cười gật đầu, nụ cười hoàn mỹ làm cho người ta nhìn không ra có gì khác thường.
Tiền Phong mấp máy môi, đột nhiên cảm thấy trong lòng nóng cháy, hận không thể thiêu cháy ai đó. Cà-vạt hắn cũng không mang, kéo kéo cổ áo, mang theo phẫn nộ giẫm chân ga.
Mẹ nó! Muốn lão tử tham gia phải không? Xem lão tử đáp lại các người như thế nào!
Tô Mộc Vũ nhìn bóng người phẫn nộ của Tiền Phong rời đi, cô biết hắn đang muốn bênh vực kẻ yếu là cô. Cô cám ơn hắn, chỉ là… không cần phải như vậy. Đúng vậy, không cần phải như vậy.
Cô không cần!
Tô Mộc Vũ vỗ về bụng to, từng bước một đi trở về, mỉm cười, cô sẽ không quan tâm.
Tô Mộc Vũ cả kinh, nhìn thấy cái tay kia dần dần tách cửa ra, lộ ra gương mặt xinh đẹp.
Phong Nghi?
Tô Mộc Vũ theo bản năng muốn lập tức đóng cửa lại, nhưng Phong Nghi nhanh hơn một bước, mạnh mẽ đẩy cửa ra, quang minh chính đại đứng đó, hai tay ôm ngực, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt dài di truyền từ mẹ híp lại.
Tô Mộc Vũ lui ra phía sau từng bước, muốn né tránh hắn. Người đàn ông này rất đáng sợ, tuy rằng khuôn mặt luôn tươi cười nhưng đôi mắt lại âm trầm như loài rắn độc, căn bản là không hề coi trọng tính mạng con người, khiến cô sợ hãi.
“Anh muốn gì?” Sắc mặt Tô Mộc Vũ trắng bệch, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ làm như thế nào để đuổi hắn đi, làm như thế nào để kêu cứu. Phong Nghi đến đây nhất định không có gì tốt cả, cô không thể để cho hắn thực hiện được, cô phải bảo vệ con của mình.
Phong Nghi cười, nói: “Dù sao cô cũng mang thai con của anh trai tôi, tính ra, tôi còn phải gọi cô một tiếng chị dâu nhỉ”
Một câu “chị dâu” kia đâm thẳng vào tim Tô Mộc Vũ, trào phúng như thế khiến cô nhịn không được âm thầm nắm chặt tay.
Dì Lưu bảo mẫu nghe thấy âm thanh, tưởng là trộm bèn bật người cầm dao hô lớn: “Mày là ai? Mau biến đi. Đây là nhà của kiểm sát trưởng, bọn mày đừng có trêu vào, nếu không biến, tao… tao sẽ báo cảnh sát!”
Biểu tình kích động của dì Lưu cho dù có cầm dao cũng không có tác dụng đe dọa được bọn họ. Phong Nghi cười rộ lên, cười đến ôm bụng, nụ cười này chỉ duy trì ba giây, sau đó dừng lại.
Hắn bay lên một cước đá bay con dao trong tay dì Lưu, trào phúng cười lạnh, nói: “Tiền kiểm sát trưởng phải không? Thật ra không có gì là tôi không dám chọc vào!”
Hai gã đàn ông phía sau lập tức giữ chặt Tô Mộc Vũ, mạnh mẽ đem cô mang đi.
Dì Lưu sợ tới mức hét ầm lên: “Có ai không? Bắt cóc!” Mới vừa hô một câu, một con dao bay xẹt ngang qua đầu bà, hù cho bà hôn mê bất tỉnh.
Phong Nghi cong mắt, nụ cười có chút vô hại “Chị dâu, xin mời. Em mời chị đến xem một vở kịch hay”. Giọng nói tự sinh ra tàn nhẫn.
Tô Mộc Vũ nhìn thấy biểu tình đáng sợ của hắn, trong lòng hốt hoảng: Hắn muốn làm gì? Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?
Một giờ sau, cô rốt cuộc cũng biết mục đích của hắn.
Bởi vì, cô đã đứng trong hôn lễ của Phong Kính.
Trong phòng trang điểm, Phong Kính nhìn vào chính mình trong trang phục chú rễ trong gương, tiêu sái anh tuấn đến chói mắt. Bên cạnh hắn, Vệ Nhu Y mặc áo cưới tuyết trắng chậm rãi đi tới.
Được trang điểm, sắc mặt cô ấy có chút hồng nhuận, một thân áo cưới tuyết trắng khiến cô ấy nổi bật như thiên sứ.
Cô ấy chậm rãi đi đến phía sau Phong Kính, thay hắn sửa lại cà- vạt một chút, nói: “Kính, đến giờ rồi”
Phong Kính trầm mặc, vẫn nhìn gương, nhìn mình, cũng nhìn bộ áo cưới kia, giống như muốn từ trong gương nhìn ra một thân ảnh khác.
Vệ Nhu Y từ phía sau ôm lấy hắn, gắt gao ghìm chặt hông của hắn, nói: “Kính, đừng hối hận, chúng ta đã đứng ở chỗ này, xin anh đừng hối hận, coi như thành toàn ước mơ cho em đi, em xin anh” Trong giọng nói cô ấy mang theo khẩn cầu.
Tiền Phong không biết khi nào thì đã tựa lưng trước cửa, ánh mắt hoa đào lạnh lùng liếc hai người họ, nói: “A, cũng thật tâm chúc các người trăm năm hảo hợp”
Phong Kính lấy lại tinh thần, tao nhã nói: “Cám ơn, chúng tôi sẽ trăm năm hảo hợp”. Trong mắt không một gợn sóng, Vệ Nhu Y bên cạnh cong lên khóe miệng.
“Đừng có mơ!” Tiền Phong không nghĩ tới hắn sẽ vô liêm sỉ như vậy, một cước đá lên cửa, tức giận rời đi.
Vệ Nhu Y lo lắng nhìn Phong Kính.
Phong Kính chỉ là vỗ nhẹ lưng cô, ôn nhu nói: “Đi thôi, Nhu Y”
Vệ Nhu Y mỉm cười lau đi khóe mắt, kéo tay hắn cùng đi ra ngoài.
Trong nháy mắt khúc quân hành lễ kết hôn vang lên, lễ đường an tĩnh lại, tất cả mọi người đều mang tâm tình chờ đợi cô dâu chú rễ xuất hiện. Thanh âm đàn vi-ô-lông, một thân lễ phục màu bạc, Phong Kính trầm ổn tiêu sái xuất hiện trước tầm mắt của mọi người, đứng cuối thảm đỏ.
Cả lễ đường nhanh chóng nhiệt liệt tán thưởng.
Bên kia thảm đỏ, Vệ Nhu Y mặc váy lụa trắng như hồ điệp lẳng lặng đi vào, cho dù có cách một tấm voan che mặt cũng có thể nhìn thấy nụ cười trên mặt cô ấy. Hai người quả thật là đôi kim đồng ngọc nữ, thật khiến cho người ta thầm trách tạo hóa bất công.
Vệ Nhu Y chậm rãi đến trước mặt Phong Kính, khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, gần đến nỗi khiến cô ấy có thể cảm thấy chỉ vài bước nữa thôi đã có thể chạm vào hạnh phúc.
Trái tim của cô ấy điên cuồng nhảy lên, nhảy lên, nhìn thấy người đàn ông mình yêu mười mấy năm, cuối cùng cô ấy nâng tay, đưa đến tay Phong Kính.
Nhưng mà…
Bàn tay nâng lên lại không được nắm lấy, cô ấy nhận ra cơ thể Phong Kính trong phút chốc cứng đờ, cứng đến khiến hắn quên mất hiện tại mình đang đứng ở đâu.
Trong lòng Vệ Nhu Y xao động, vội quay đầu lại, nhìn thấy Tô Mộc Vũ sắc mặt tái nhợt đứng một góc nhìn lễ kết hôn của bọn họ.