Tiền Phong nhận được tin là lúc đang bù đầu với mớ hồ sơ công tố.
Sắc mặt hắn trắng nhợt, lập tức ném giấy tờ trong tay, bấm một dãy số điện thoại: “Lập tức, lập tức phong tỏa tin tức trên mạng kia cho tôi, lấy tốc độ nhanh nhất có nghe hay không? Còn nữa, điều tra cho tôi là ai làm!”
Điện thoại cũng không kịp ngắt, hắn ném mạnh tai nghe mặc kệ cho tiếng tút tút kéo thật dài. Hắn vơ vội chìa khóa, chạy xuống lầu.
Ngồi trên ghế lái, hắn cắn chặt răng, không ngừng cầu nguyện: Đừng để cô ấy nhìn thấy, ngàn vạn lần đừng để cô ấy nhìn thấy.
Chân ga bên dưới đạp hết tốc lực, chiếc Porsche màu đen giống như không muốn sống, ngay cả đèn giao thông cũng mặc kệ mà vượt qua.
Trán hắn đầy mồ hôi lạnh, cả ngón tay đều vô thức run rẩy. Chiếc Porsche phát ra một tiếng phanh bén nhọn, xe chưa dừng hắn, hẳn đã nhảy ra ngoài chạy lên lầu.
Hắn ấn chuông vài lần nhưng vẫn không có ai ra mở cửa, không kịp suy nghĩ, hắn một cước đạp văng cánh cửa.
Sau đó, lúc hắn xông vào thì trước máy tính, một thân hình đã cứng ngắc.
Tô Mộc Vũ ngây ngốc ngồi đó, nhìn thẳng màn hình máy tính, rõ ràng hiện ra hình ảnh của chính mình. Dường như không có nghe được bất kỳ âm thanh gì, cả người như bức tượng, bàn tay đặt trên con chuột, chết lặng.
Đầu đề báo: “Cô gái gốm sứ Thanh Hoa” quyến rũ giám đốc đã có gia đình. Phía dưới là từng tầm ảnh rõ ràng, một cô gái trần như nhộng chỉ được che bởi một mảnh vải đang dây dưa với một người đàn ông.
Màn hình máy tính, phản chiếu lại gương mặt bình tĩnh đến chết lặng, nhưng hai hàng nước mắt vẫn chảy dài.
Thanh âm đồng hồ tích tắt lại giống như quả boom hẹn giờ, trong căn phòng yên tĩnh, từng giây từng giây đang chờ phát nổ.
Tiền Phong chạy tới, dùng sức kéo con chuột trong tay cô ra, lại bị cô ngăn lại. Cô chỉ như kẻ mất hồn, từ từ đọc từng dòng chữ của bài báo.
Tiền Phong gầm nhẹ: “Tô Mộc Vũ! Em tỉnh lại! Bỏ tay ra, có nghe hay không? Những điều này đều là giả, anh nói em buông tay!”
Tô Mộc Vũ không biết lấy khí lực từ đâu, đẩy mạnh Tiền Phong ra, hét to: “Tránh ra! Phía dưới còn có… phía dưới còn gì nữa không…?”
Nháy mắt khi nói ra những chữ này, trong lòng cô đầy sợ hãi, giống như một đứa trẻ nằm thấy ác mộng.
Tiền Phong nhìn thấy cô lâm vào cái dạng này, lòng hắn cũng vô cùng sợ hãi, hắn rút nhanh dây điện ra “Tô Mộc Vũ, em bình tĩnh cho anh!”
Tô Mộc Vũ thét to: “Tránh ra, tôi còn muốn xem, để cho tôi xem!”
Loảng xoảng một tiếng. Phong Kính đạp đổ chiếc máy tính sau đó lao đến ôm chặt Tô Mộc Vũ vào trong ngực. Hắn nói: “Thật sự là tin lá cải, không có chuyện đó đâu”
Tô Mộc Vũ chậm rãi ngẩng đầu, bàn tay run rẩy nhẹ nhàng muốn vuốt ve gương mặt hắn, nhưng cuối cùng vẫn không dám chạm vào. Giọng nói của cô có chút khàn khàn: “Nói cho em biết, đây không phải là sự thật, đúng không?” Sắc mặt của cô tái nhợt. “Là có người đang đùa giỡn, đúng không?” Một chữ, một chữ đều như dùng hết sức của mình để nói ra.
Phong Kính nắm lấy tay cô, áp lên mặt mình, hắn dùng lực gật đầu: “Đúng vậy, tất cả chỉ là trò đùa, tôi nhất định sẽ dạy cho tên đó một bài học”
Tô Mộc Vũ quay đầu, nhìn máy tính bị đạp nát trên mặt đất, tiếp tục cười: “Chỉ là trò đùa… Tất cả chỉ là trò đùa mà thôi… Làm sao có thể… không bao giờ có thể… Hai người nói xem, làm sao có thể…”
Đôi mắt Tô Mộc Vũ dường như không có tiêu cự, ánh mắt trống rỗng lại giống như ai đó mở công tắc, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Mắt Phong Kính đỏ hoe. Hắn vươn tay che lại cặp mắt của cô, giống như muốn ngăn lại hai hàng nước mắt kia, nhưng lại càng lúc càng nhiều chất lỏng chảy qua kẽ tay hắn.
“Chỉ là trò đùa… Là giả… là giả… Làm sao có thể… làm sao có thể được…” Thanh âm càng lúc càng nhỏ.
Đột nhiên, cô kích động hét rầm lên: “Làm sao có thể, làm sao có thể! Phong Kính, anh nói cho em biết, tất cả đều là giả, không có chuyện đó, tất cả chuyện này đều không phải là sự thật. Cái gì cũng không có, không có, không có!”
Cô gắt gao nắm lấy ống tay áo Phong Kính, giống như cả người đang cheo leo bên vách núi ra sức cầu xin sự cứu giúp.
Hai mắt Phong Kính đã đỏ hoe, gắt gao ôm chặt lây thiên hạ trong lòng, chặt chẽ khóa cô trong ngực, không ngừng hôn lên môi cô, mặt cô “Bé ngoan, ngoan một chút! Em đừng như vậy, thật sự không có chuyện đó đâu. Phong Kính tôithề, không có chuyện gì hết, em phải tin tôi!”
Trái tim hắn chưa bao giờ đau như lúc này, đau đến như muốn vỡ vụn.
Sức lực cả người đều biến mất trong phút chốc, Tô Mộc Vũ gào khóc: “Nói cho em biết, đêm đó không phải là kẻ khác… là anh, là anh…”
Thế nhưng, làm sao có thể, bức ảnh chụp vô cùng rõ ràng đến nỗi không thể bác bỏ.
Phong Kính nắm lấy vai cô, quát lên: “Tô Mộc Vũ, em nghe rõ cho tôi. Đây là đứa con của tôi và em, nó là con em, con của em cũng chính là con của tôi. Ngoại trừ tôi ra, cũng không phải của bất kỳ kẻ nào khác, em có nghe rõ hay không?”
Nhưng Tô Mộc Vũ lại không nghe được. Cô giống như con búp bê vải, tê liệt ngã xuống đất, ánh mắt trống rỗng không một tia sức sống.
Phong Kính gắt gao ôm chặt lấy cô, áp thật chặt cô vào lồng ngực mình, giống như muốn khảp thiên hạ trong lòng vào tận sâu trong trái tim mình để bảo vệ. Hai người, giống như hai sợi dây sinh mệnh dãy dụa bám víu lấy nhau, lại giống như nếu một trong hai chết đi, thì kẻ còn lại cũng không thể nào sống nổi.
______________________________
Trước một máy tính khác, ánh đèn huỳnh quang màu lam, chiếu rọi trên mặt.
Khóe miệng Tô Mộc Tình nhếch lên, một lần lại một lần thưởng thức kiệt tác của mình. Cứ nhìn như vậy, nhìn cứ như thể dù có nhìn bao lâu cũng không đủ.
Chị, chị vốn cũng biết, không ai có thể khi dễ em. Ai làm tổn thương em, em sẽ hủy hoại cả đời kẻ đó.
Thế nào? Chị? Bây giờ nhìn thấy rõ chưa? Lúc này chị là đang cười hay đang khóc vậy? Hay là hận không thể tự mình tìm đến cái chết? Ha ha, thế giới này cùng vận may không nhìn đến chị đâu.
Chị vĩnh viễn cũng đừng nghĩ giành lại Nghị Hằng từ tay em, vĩnh viễn cũng đừng có nghĩ đến, trừ phi… chị muốn chết!
Lúc Tần Nghị đẩy cánh cửa ra, nhìn thấy Tô Mộc Tình ngồi trước màn hình máy tính. Hắn không thể tin nắm lấy tay Tô Mộc Tình, cả người đều run rẩy: “Tô Mộc Tình, cô đang làm cái gì đó? Cô có biết không, cô sẽ hại chết tất cả chúng ta? Cả Tần gia, Tần gia đều sẽ bị hủy hoại!”
Tô Mộc Tình bị xô ngã trên nền đất, cô cười, cười càng lớn tiếng.