Tô Mộc Vũ hoảng hốt đi trên đường, trên người không có một phân tiền, lại đã đi bộ hết một đoạn đường khá dài. Lúc dừng chân mới nhận ra, lòng bàn chân đã sớm tê dại không có cảm giác. Ngẩng đầu nhìn thấy mình đang đứng trước cửa nhà Cha Mẹ.
Tựa như một bản năng, giống như một đứa trẻ bị oan ức ở bên ngoài, vội vàng muốn trở lại trong vay tay cha mẹ kể lể, ao ước được một an ủi.
Tô Mộc Vũ do dự một lúc lâu, rùi cũng nhấc đôi chân tê dại và gõ cửa.
'' Đến đây, ai vâỵ''? Bên trong cánh cửa vang lên giọng nói của mẹ.
Nháy mắt, cánh cửa đã mở ra. Khúc Quế Âm nhìn thấy con gái với bộ dạng nhếch nhác đứng trước cửa, chẳng những không nửa điểm vui vẻ mà ngược lại sắc mặt nhanh chóng biến đổi. ''Cô còn mặt mũi trở về sao''?
Tô Mộc Vũ như bị môt xô nước lạnh dội từ trên xuống dưới, bộ mặt liền trở nên giận dữ, không nói hai lời liền quát:
''Tao đã nói trong điện thoại, nếu mày tham gia phiên tòa này thì cũng đừng bước chân về căn nhà này nữa, tao coi như không có đứa con gái này. Bây giờ còn về đây làm gì nữa?
''Các người thật là cha mẹ của con sao? Các người có biết con bị oan ức như thế nào hay không?? Là Mộc Tình và Tần Thị Hằng tố con tằng tịu... Tâm Tô Mộc Vũ giống như bị ném vào khối băng, quả thực khó mà tin dây là cha mẹ của mình.
Người khác xúc phạm cô, cô có lẽ sẽ cố gắng bỏ qua. Nhưng đây là cha mẹ của cô, tại sao lại có thể bỏ mặc sự sống còn của con gái mình chứ?
Khúc Quế Âm trong nháy mắt tát cô một cái rồi nói: Mày nha đầu chết tiệt! Mày còn dám vu tội cho e gái mày, bọn tao là cha mẹ của mày cũng là cha mẹ của Mộc Tình đó !
''Mày từ nhỏ tính tình cổ quái, một chút cũng không bằng Mộc Tình nhu thuận nghe lời. Không nghĩ tới bây giờ mày còn dám làm ra chuyện như vậy, hiện tại đã mất hết mặt mũi mà còn dám quay về. Mộc Tình có nói với tao rằng do mày không nghe chồng, chạy ra ngoài tìm trai làm loạn, quả thực là bại hoại gia phong .
Tô Hào hổn hển vung gậy đánh tới: Thứ con gái chết tiệt kia ở lại chỉ tổ khiến cho Tô gia xấu mặt. Mày cút cho tao, cút ngay lập tức cho tao .
Cây gậy cứ một nhát một hung hăng đánh vào đôi chân bé nhỏ của Tô Mộc Vũ, từng nhát lại từng nhát, đồng thời đem trái tim với một chút hi vọng tình thương của cha của mẹ trong cô..đánh nát.
Tô Hào bỏ lại cây gậy gầm lên giận dữ: Từ nay về sau mày không còn là người nhà họ Tô nữa, đừng hòng bước vào cửa nhà này dù chỉ là nửa bước. Chúng tao coi như chưa từng sinh ra đứa con gái như mày.
Cánh cửa hung hăng ''Phanh một tiếng đóng sập trước mắt cô, dường như ngăn cách giữa cô với thế giới này.
Nhìn thấy cánh cửa khóa chặt, nước mặt không tiếng động rớt xuống ướt đẫm hai má cô.
Cô không nên ôm bất cứ hy vọng nào, từ đầu đến cuối họ chỉ yêu thương duy nhất Tô Mộc Tình mà thôi.
Dựa vào cái tên cũng có thể thấy được.
Bọn họ xem cô như cơn mưa nhanh đến nhanh đi, cho em gái cái tên kia...tình.
Đúng vậy, cô đã sớm nên tỉnh ngộ lại.
Cha..Mẹ..Các người vì sao lại nhẫn tâm như vậy?..Rõ ràng con cũng là con gái của hai người cơ mà...
Một giọt...một giọt...lại một giọt nước mắt, giống như những giọt máu trong lòng, tí tách rơi xuống.
Một lát sau, cửa lại mở ra, Tô Mộc Tình chậm rãi đi tới.
Cô ta cười, sự đắc ý biểu lộ trên khuôn mặt xinh đẹp: Chị làm sao chị lại biến mình thảm hại như vây? Chị xem, em đã sớm khuyên nhủ chị rồi, nếu chị nghe lời em làm sao xuất hiện tình trạng này''?
Con búp bê giả tạo cuối cùng cũng lộ ra bản chất ác ma bên trong.
Khuyên chị một câu cuối cùng, mau đi nhanh đi, nơi này không còn là nơi cho chị dung thân nữa rồi. Chị muốn ở đây để đưa bộ mặt đáng xấu hổ cho mọi người nhìn ngắm sao? Tô Mộc Tình nhếch khóe miệng, mắt to chớp lên nói: ''Đúng rồi, chị này! Còn có chuyện phải nhắc nhở chị một chút. Tốt nhất là đừng tìm đến những người bạn của chị nha, chị cũng không muốn liên lụy đến họ, đúng không? Em biết chị là người thiện lương, là người chị tốt nhất của em mà .
Tô Mộc Vũ tức giận muốn bóp chết cô ta. Cô vung một cái tát vào mặt Tô Mộc Tình.
Ba! Một tiếng, trên gương mặt của Tô Mộc Tình lập tức xuất hiện dấu tát.
Tô Mộc Tình căm tức nhìn, từng chữ như nghiến răng nghiến lợi nói: Tô Mộc Tình, mày nhớ, rõ ác giả ác báo. Mày nhất định sẽ gặp báo ứng, tao thề .
Chị... Tô Mộc Tình nghẹn họng, rồi xoay người quay mặt đi. Bàn chân đau đớn bước từng bước ra ngoài nhưng lưng vẫn thẳng tắp, giống như một pho tượng vĩnh viễn cũng không cam lòng ngã gục xuống.
Tô Mộc Tình cắn răng, sau đó cầm lấy di động.
Anh Đông, anh giúp em một chuyện đi...
Chị coi như ly hôn cũng như là cái mắt trong gai của anh rể. Đứa em gái này muốn người chị của nó bị ép đến đường cùng, cho chị không bao giờ xuất hiên trong thành phố S này. Có như vậy thì anh rể mới một lòng yêu thương tôi.