Nếu như có cỗ máy thời gian, tôi muốn thời gian này ngừng trôi. Đáng tiếc tôi không thể, cho nên tôi chỉ biết khắc sâu thời khác này lại trong lòng.
Tô Mộc Vũ nghe có người hát trên quảng trường, cô mỉm cười, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Hai người đang chuẩn bị về nhà, Phương Thiệu Hoa khẩn cấp gọi điện thoại, giọng của hắn rất sốt ruột: “Kính, bệnh của Nhu Y có dấu hiệu tái phát. Cậu mau đến đây đi”
Mày Phong Kính lập tức nhíu lại.
Tô Mộc Vũ cũng nghe được cái tên Vệ Nhu Y, nhưng cô chỉ cười một chút, khẽ nói: “Anh đến đó mau đi, cô ấy ở đó cần anh hơn tôi. Tôi đến quán bar chờ anh” Tô Mộc Vũ chỉ quán bar tên Dạ Sắc bên cạnh.
Phong Kính cởi khăn quàng cổ xuống quấn lên cổ cô, nhìn cô một chút, khẽ hôn lên trán cô, nói: “Tôi sẽ trở về rất nhanh, sau đó tôi vàcô, cùng nhau về nhà”
Bốn chữ “Cùng nhau về nhà” đong đầy hứa hẹn ấm áp đến khiến ánh mắt Tô Mộc Vũ ươn ướt. Cô mỉm cười, gật gật đầu. Nhìn Phong Kính đưa tay gọi một chiếc xe, nhanh chóng ngồi vào, biến mất.
Mới bước qua năm mới, trung tâm thương mại chật kín người, tiếng cười đùa bao phủ cả một bầu trời. Cô đứng giữa trời đêm lộng gió, chà xát hai tay, giữ chặt khăn choàng trên cổ, mỉm cười.
_______________
Tần Nghị Hằng không về nhà, chính xác mà nói, đã năm ngày hắn không bước vào cổng nhà, cơ hồ đem quán bar xem thành nhà mình. Càng đến gần thời khắc qua năm mới, hắn càng sợ hãi phải về nhà, cái thứ kia làm sao có thể gọi là nhà? Chỉ có thể là nhà tù đầy vật dụng tra tấn. Thậm chí hắn còn sợ hãi, một đêm giao thừa như vậy, Tô Mộc Tình sẽ chuẩn bị cái “kinh hỉ” như thế nào chờ hắn đây?
Khuôn mặt từng khả ái đáng yêu, bây giờ lại như ma quỷ đáng sợ.
Hắn tình nguyện tăng ca trong công ty đến đêm khuya, sau đó một mình cô độc đến quán bar.
Quản lí quán bar ưỡn cái bụng béo cười nói: “Tổng giám đốc Tần, giao thừa không trở về nhà còn đến quán bar chúng tôi, tôi thật thấy vinh hạnh”
Tần Nghị Hằng liếc nhìn ông ta, cười khổ một cái, tiếp tục uống rượu. Hôm nay quán bar rất đông, nhốn nháo hỗn loạn, tất cả đều là người không có nhà để về hoặc nhà xa không thể về.
Nửa năm trước, hắn còn chưa từng nghĩ chính mình sẽ có ngày hôm nay.
Có cô gái đến làm quen, lại bị Tần Nghị Hằng đuổi đi. Đêm nay hắn không cần ai bên cạnh, đúng vậy, không cần bất kì kẻ nào, có rượu là đủ rồi.
Ánh mắt của hắn rối loạn, bỗng nhiên dừng lại góc sáng sủa nhất quán bar, một bóng người, cô đeo một chiếc khăn choàng cổ, chỉ gọi một ly nước, ngồi nơi ít người chú ý nhất, nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng khẽ mỉm cười, dường như đang chờ ai đó.
Đầu óc Tần Nghị Hằng như bị cái gì đập trúng, không thể tin nhìn người kia. Tô… Mộc Vũ… Là Mộc Vũ sao? Thật là cô ấy sao?
Hắn nhìn thấy cái miệng nhỏ của cô nếm thử ly nước trong tay, lúc thì vén nhẹ tóc ra sau tai, khi thì kéo nhẹ khăn choàng cổ, khóe miệng mỉm cười, nhìn ánh mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ, từng nhịp lông mi cô khẽ chớp động.
Tô Mộc Vũ lại không nhận ra được, cô nhìn pháo hoa bắn sáng như hoa rơi không ngừng ở bên ngoài. Nhân viên bưng rượu đi ngang bỗng nhiên trượt tay, Tô Mộc Vũ giật mình, vội đứng lên né tránh.
Nhân viên quán bar lập tức xin lỗi: “Thật xin lỗi, quý khách có bị dính trúng không? Tôi lập tức dọn dẹp cho cô, Thật sự xin lỗi”
Tô Mộc Vũ thấy mình chỉ bị dính vài giọt, cũng không quan tâm, cười nói: “Không sao đâu”
Lần nữa ngồi xuống, một thân ảnh đột nhiên đứng trước mặt cô. Tô Mộc Vũ đang nghĩ chẳng lẽ là Phong Kính, hắn trở lại nhanh như vậy sao? Đầu mới vừa ngẩng lên, đột nhiên trong đầu một mảnh choáng váng, người trước mắt bỗng nhiên trở nên vô cùng mơ hồ, lại dần dần rõ ràng, biến thành gương mặt Phong Kính.
“Phong… Kính…” Cô thì thào, vươn tay.
Tần Nghị Hằng nghe miệng cô nỉ non tên người khác, vui sướng cùng kích động vừa rồi lập tức biến mất, trong ngực bỗng xuất hiện tức giận cùng phẫn nộ. Hắn nắm lấy tay Tô Mộc Vũ, nhìn thân ảnh ngã trên ghế salon, hai tay hắn nắm chặt, trán lộ gân xanh, trong mắt sôi gan.
Tô Mộc Vũ! Tô Mộc Vũ! Cô sống rất tốt!
Người hầu rượu trên quầy bar pha chế xong một ly rượu, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông ôm lấy cô gái uống say ngã vào ngực, lảo đảo đưa lên lầu. Hắn không thèm để ý cười một chút, chuyện như vậy xảy xa mỗi ngày, có thể là vô tình gặp nhau, người đàn ông kia coi ra cũng được hưởng thú vui.
Hắn cũng không biết mình vốn có thể ngăn cản vài chuyện, lại tàn nhẫn nhìn nó xảy ra.
Tô Mộc Vũ mê man, mọi thứ trước mắt đều vô cùng mơ hồ, cô không uống rượu mà phải không? Làm sao lại ngất đi vậy? Đúng rồi, cô nhìn thấy Phong Kính đến đón mình về nhà.
Cô nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta về nhà sao?”
Trên mặt xanh mét của Tần Nghị Hằng không có chút biểu cảm nào, chỉ lạnh lùng trả lời: “Ừ, chúng ta về nhà”
Tô Mộc Vũ nhẹ nhàng nở nụ cười, nằm trong lòng “Phong Kính”. Cô nói: “Cám ơn anh đã đến đón tôi về nhà. Cám ơn!” Trên lông mi xuất hiện vài giọt nước.
Cám ơn hắn vì không để cô không có nhà để về. Cám ơn hắn vì đã không tàn nhẫn đánh vỡ đích hi vọng của cô một lần nữa. Thế nhưng, Tô Mộc Vũ căn bản không biết, người mà bản thân cám ơn … không phải hắn.
Tần Nghị Hằng vỗ về đầu cô, mở cửa không một tiếng động, trong nháy mắt mở cửa, ngăn giữa ánh sáng bên ngoài và bóng tối bên trong, vẻ mặt của hắn giống như ác ma.
Cửa mở ra, Tần Nghị Hằng thả Tô Mộc Vũ nằm xuống giường. Hắn nhìn cô, cứ như vậy nhìn cô, nhìn hai má ửng đỏ của cô, nhìn cô vì nóng mà buông lỏng cổ áo lộ ra da thịt trắng nõn, nhìn cô hơi hơi mím môi đỏ mọng, nhìn thấy đôi mắt mê loạn của cô.
Tô Mộc Vũ cảm thấy hơi nóng, trong cổ họng khát khô. Cô nhíu mi xinh đẹp, nói với “Phong Kính” đứng trước mặt cô: “Phong, tôi khát nước, cho tôi chút nước được không?”
“Phong Kính” trầm mặc xoay người, rót một chén nước, nâng nửa người cô dậy, móm nước vào miệng.
Tô Mộc Vũ uống lấy, giảm đi khô khốc trong cổ họng.
“Sao anh không nói chuyện?” Cô giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mặt của hắn, nhẹ giọng hỏi, vì cái gì Phong Kính bây giờ nhìn có chút… kỳ quái?
Tần Nghị Hằng cứ như vậy nhìn cô, ánh mắt đỏ lên, ôm lấy cô, chặc một chút, càng ngày càng dùng sức.
Trong đầu hắn không ngừng hiện lên vô số điều.
Hắn muốn: Cô vốn là của hắn! Là của hắn! Cô gái này, từ năm mười chín tuổi, đã là của hắn, lông mi này, bờ môi này, bàn tay này, đôi mắt này, thân thể này, mỗi một tấc da thịt này, mỗi một sợi tóc này, đều chỉ có thể thuộc về Tần Nghị Hằng hắn!
Là gã đàn ông kia cướp đi, là hắn ta, hắn ta đoạt đi người con gái vốn thuộc về hắn!
Hô hấp của hắn trầm như vậy, trầm như một con quái thú muốn ăn thịt người.