Chờ đến lúc tâm lý Tô Mộc Vũ bình tĩnh trở lại, cô mới nhận ra ngực Phong Kính đã bị ướt đẫm nước mắt của mình, mà bản thân cũng bị sưng mắt đến mở không lên.
Cô khẳng định mình hiện tại rất xấu xí
Tô Mộc Vũ xấu hổ cúi đầu, không muốn để hắn nhìn thấy bộ dạng này của mình.
Phong Kính nhìn thấy bộ dạng cô đang cúi đầu trốn tránh, ánh mắt sưng tấy như một con thỏ nhỏ. Nhịn không được, hắn chợt cong khóe miệng, vỗ vỗ đầu cô, nói: “Lên xe thôi”
Lúc lên xe, Tô Mộc Vũ vẫn còn không dám ngẩng đầu, hỏi: “Về nhà sao?”
“Không” Phong Kính tựa lưng vào ghế “Tiểu Hàn, đến sân bay”
Tiểu Hàn lập tức đổi hướng, chạy đến sân bay.
Tô Mộc Vũ kinh ngạc ngẩng đầu “Đến sân bay làm gì?”
Tô Mộc Vũ cho đến khi bị hắn kéo tay vào tận phòng kiểm soát vé mới biết, bọn họ sẽ đến Italy. Cô thật muốn một tát đánh bay hắn, lần nào cũng tự quyết định thay cô, hơn nữa, lúc này mắt cô sưng như mắt thỏ, chẳng lẽ không sợ dọa người sao?
“Tôi… tôi chưa chuẩn bị gì cả…” Tô Mộc Vũ không có dũng khí đi tiếp, muốn chạy trốn.
Phong Kính dường như nhìn thấu ý nghĩ của cô, một đường ôm chặt lấy eo ngăn không cho cô chạy trốn, đưa vé máy bay cùng hộ chiếu cho kiểm soát viên “Không cần chuẩn bị, mọi chuyện đều đã an bài cả rồi”
Cổng sân bay, một cơn gió cam mát lành thổi tới, hấp dẫn ánh mắt mọi người. Chỉ thấy Tiền Phong khoát trên người một chiếc áo vest màu cam bảnh bao, mang theo vẻ giản dị mà từ tốn tiến tới: “Này! Hai người các ngươi cũng đưa tôi đi đi, tôi cũng muốn đi du lịch nha. Italy lãng mạn, những em gái tóc vàng xinh đẹp, bổn thiếu đến đây…..” Ánh mắt hoa đào bủa tung bốn phía.
Bộ dáng kia, Tô Mộc Vũ quả thực muốn che mặt làm bộ như không biết hắn.
Nhưng Phong Kính chờ cũng không thèm chờ hắn, nhanh tay lấy lại vé máy bay cùng hộ chiếu, tiến vào bên trong. Để lại đây một mình Tiền Phong không một tấm vé bị bảo vệ ngăn lại “Này! Kính! Cậu không thể đi một mình như vậy, mau quay lại đón mình”
Phong Kính quay đầu lại cho hắn một nụ cười như không: “Bàn Chải sẽ làm bạn với cậu. Lúc quay về, nó mất một cọng lông, mình sẽ tìm cọng lông đó trên người của cậu”. Nói xong, trực tiếp kéo Tô Mộc Vũ đi đăng ký.
Tiền Phong bị người đùa giỡn, còn bị bảo vệ dũng mãnh lôi lại, ủy khuất kêu la: “Không ngờ các người lại như vậy, bỏ rơi một kẻ cô độc như tôi, các người thật tàn nhẫn a…”
Âm cuối phiêu tán trong gió.
Tô Mộc Vũ nhịn không được nở nụ cười, lay lay ống tay áo của Phong Kính: “Để anh ta ở lại có sao không?”
Phong Kính tiêu sái đeo kính râm, nói: “Không cần quan tâm đến hắn, mạng của hắn cầm tinh con gián mà”
Tô Mộc Vũ muốn nói: Đây là thổi phồng Tiền Phong, hay là hạ thấp hắn đây?
Phong Kính mua vé ở khoang hạng nhất, hành khách cũng không nhiều, tĩnh lặng. Không phải đọc báo giết thời gian thì cũng là nhắm mắt ngủ.
Tô Mộc Vũ lăn lộn một ngày, lại khóc một hồi nên rất mệt, đầu lại hơi đau một chút.
Phong Kính đặt đầu cô tựa lên vai mình, vặn nhẹ ngọn đèn trên đầu, ngoắc tiếp viên hàng không đưa một chiếc chăn đến đắp lên người Tô Mộc Vũ.
Mà chính mình lại im lặng lật từng trang báo trên tay.
Tô Mộc Vũ ngủ chừng tám tiếng đã tỉnh lại, bầu trời ngoài cửa sổ chỉ là một màu đen. Cô dụi dụi mắt, mới phát hiện mình lại dựa trên vai Phong Kính, dựa lâu như vậy, vai của hắn nhất định là rất mỏi.
“Dậy rồi?” Phong Kính chợt mở mắt, hơi động bả vai sớm tê nhức, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Tô Mộc Vũ dựa vào dưới bờ vai hắn, đột nhiên cảm thấy trong lòng thật an ổn. Những bất an kích động, những đau xót cùng tuyệt vọng hôm qua bỗng nhiên tan thành mây khói.
Phong Kính mới vừa tỉnh lại, giọng nói có chút khàn khàn, lại khiến cho người khác ngăn không được mà mặt đỏ tim đập “Ngủ đủ chưa? Còn ba tiếng nữa mới đến Italy. Chúng ta sẽ dừng chân ở Florence hai ngày, sau đó sẽ đến Faenza”
Tô Mộc Vũ gật gật đầu, cô không hỏi đến đó làm gì, chỉ biết ở bên cạnh hắn, đều sẽ ổn.
Trên máy bay, bọn họ cùng nhìn ngắm tia nắng đầu tiên chiếu rọi xuống nhân gian, tia nắng màu cam ấm áp từ từ trào dâng từ nơi phía chân trời, từng tia sáng hòa hợp tạo thành một màng hồng đỏ mỏng manh, sau đó càng càng lúc càng sáng, càng lúc càng sáng. Mặt trời như một quả chang hồng dần dần xuất hiện, mang theo ánh sáng sáng lạn một cách tuyệt vời chiếu rọi xuống mặt đất.
Phía dưới máy bay là từng tảng mây trắng lớn bồng bềnh bị nhuộm vàng, tia nắng kia như muốn hòa tan đất trời. Hình ảnh này, khiến cả đời Tô Mộc Vũ cũng khó mà quên được.
Những hành khách khác cũng không biết đều đã tỉnh lại từ lúc nào, họ cũng đang đắm chìm trong quang cảnh mặt trời mọc tuyệt mỹ.
Bảy giờ sáng, máy bay đáp xuống sân bay Florence. Ngoài sân bay có hai người đàn ông Italy đã chờ đón.
Tô Mộc Vũ theo sát Phong Kính lên xe.
Phong Kính nói ngắn gọn vài câu bằng Tiếng Ý, sau đó xe đưa bọn họ đến một khách sạn thoải mái. Vào khách sạn, Phong Kính liền lôi kéo Tô Mộc Vũ ngã xuống giường.
Tô Mộc Vũ kinh hô một tiếng, mặt đỏ gay, ánh mắt quả thực không biết nên đặt ở đâu. “Anh… đừng…”. Bây giờ trời còn sáng, làm sao có thể…
Đuôi lông mày Phong Kính hơi nhếch, bỗng nhiên lật người, đè lên người cô, nói khẽ: “Hả? Em đang nghĩ cái gì?” Đôi mắt hắn bỗng nhiên sâu vô cùng, như bầu trời đêm sáng rực bởi những vì sao, môi mỏng nhẹ nhàng thở ra bên tai cô, lời nói ái muội, sau đó ngậm lấy vành tai Tô Mộc Vũ, nói: “Em đang nghĩ đến điều này à?”
Tô Mộc Vũ phát ra tiếng hít thở, đầu ngón tay cuộn lại.
Gã đàn ông này, thật rất dễ dàng phát hiện ra những điểm nhạy cảm trên người cô, dường như hắn rất thông hiểu mỗi tất trên người Tô Mộc Vũ, chỉ cần nhẹ nhàng khẽ chạm, cô liền lập tức không còn là chính mình.
“Vẫn là như vậy?” Môi của hắn chậm rãi chuyển xuống phía dưới, cắn khẽ xương quai xanh.
Ánh mắt Tô Mộc Vũ e lệ rụt rè nhắm chặt lại, cắn lấy môi.
“Hay là..” Đầu lưỡi của hắn tiếp tục hướng xuống, hạ xuống một ấn ký màu đỏ trên bầu ngực trắng noãn “…là như thế này sao?”
Mặt Tô Mộc Vũ đỏ gay, ngón tay bấu víu lấy khăn trải giường, hai chân run rẩy.
Nhưng Phong Kính đột nhiên ngừng lại, phát ra một tiếng cười nhẹ, trở mình đem Tô Mộc Vũ ôm vào trong ngực: “Ngoan, tôi bây giờ mệt chết đi, ngủ một giấc đã rồi tính”. Trên máy bay, Tô Mộc Vũ tựa trên vai hắn ngủ thật ngon nhưng hắn lại chẳng ngủ được.
Nhưng lại để một câu: “Ngủ dậy, em muốn cái gì, tôi đều thỏa mãn em”. Lời nói khiêu khích như thế, cô cũng vẫn là lần đầu tiên nghe từ trong miệng Phong Kính, khiến cô… thật muốn đánh cho hắn một phát.
Rất nhanh, đỉnh đầu truyền đến tiếng hít thở đều đều, mà Tô Mộc Vũ vẫn nằm trong lòng ngực hắn, không nhúc nhích.
Ngoài cửa sổ ngẫu nhiên có một đàn chim bồ câu trắng bay qua, cách đó không xa là từng nhịp thanh âm chuông đồng hồ gõ nhịp. Tất cả những chuyện này như một câu chuyện cổ tích.
Phong Kính không chỉ nói qua một lần, cô có một cơ thể xinh đẹp, thế nhưng một ngày nào đó, ưu điểm duy nhất khiến hắn thỏa mãn đột nhiên hắn không còn yêu thích, đó là lúc cô nên rời đi phải không?
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cười: Tô Mộc Vũ, đa sầu đa cảm không phải là thứ mày nên có.