Bảo bối, em tỉnh rồi. Khoẻ chưa? Tôi làm anh hùng cứu mỹ nhân đó nha, lấy thân báo đáp đi” Đôi mắt hoa đào của Tiền Phong nháy liên tục, như hai cái bóng đèn chiếu sáng. …
Không có trả lời, Tiền Phong ô ô ngồi chồm hổm ở một góc vẽ mấy cái hình tron, hắn chưa bao giờ gặp qua người phụ nữ nào nhắm ắt làm ngơ trước mị lực của hắn, đối với Tô Mộc Vũ, hắn thấy mình thật thất bại.
Tô Mộc Vũ nhìn xung quanh, nhận thấy đây là bệnh viện liền nói: “Tôi bị gì vậy?”
Tiền Phong lập tức hắng giọng một cái, nghiêm mặt nói: “Em té xỉu trước cổng trường, bác sĩ bảo em bị hạ đường huyết. Có muốn tôi gọi cho Phong Kính đến đây không?”
Tô Mộc Vũ ngơ ngác một chút, nói: “Không cần đâu, cám ơn anh. Tôi có thể tự về”
Tiền Phong nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch, há miệng nhưng vẫn không nói gì.
Được Tiền Phong đưa về nhà, Tô Mộc Vũ nói cám ơn rồi lên lầu. Nhìn đồng hồ, đã gần bảy giờ tối, phải nhanh nấu cơm chiều.
Đúng vậy, cô không thương hắn. Cô chỉ cảm thấy cô đơn, sinh ra ảo giác thôi. Một khi tỉnh lại, tất cả lại về vị trí cũ.
Cô thản nhiên nở nụ cười.
Phong Kính đến tận chín giờ mới về tới nhà, sắc mặt không được tốt, hơi lạnh tãn ra xung quanh, dường như rất mệt mỏi.
Tô Mộc Vũ đang đọc sách, thấy hắn trở về liền vội vàng lấy dép mang trong nhà đưa ra.
“Phong tiên sinh, cơm đã nguội lạnh rồi, để tôi hâm lại một chút” Tô Mộc Vũ cung kính nói, bật người chạy vào phòng bếp.
Nghe thấy ba chữ “Phong tiên sinh”, Phong Kính khẽ cau mày.
Tô Mộc Vũ như một người giúp việc hầu hạ Phong Kính dùng cơm, chuẩn bị quần áo, pha nước tắm. Từ đầu đến cuối, cung kính không nói một câu vô nghĩa, rất có chừng mực.
Con ngươi đen nhánh của Phong Kính trừng to, nâng tay bóp chặt cằm của cô.
Nhưng mà Tô Mộc Vũ như một con mèo nhỏ, thuận theo hắn thả lỏng toàn thân, để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, cũng không nói một câu.
Hành động đó thật khiến Phong Kính giận dữ, hắn cắn chặt răng nghiến ra từng chữ: “Cô rốt cuộc bị làm sao vậy?”
“Phong tiên sinh, tôi không sao” Tô Mộc Vũ thản nhiên nói.
“Cô!” Trong mắt Phong Kính một trận quay cuồng, đẩy cô ra, đi thẳng vào phòng tắm.
Tô Mộc Vũ thấy cửa phòng tắm đóng lại, thản nhiên cười, không để ý xoa xoa bả vai đau nhói.
Trên bàn, điện thoại Phong Kính lại vang lên, nhưng âm thanh nước chảy ào ào đã che lại tiếng chuông.
Tô Mộc Vũ nhìn thấy chuông điện thoại reo liên hồi, dường như có chuyện gì đó rất hệ trọng. Cô không suy nghĩ liền đi đến bắt điện thoại “Phong, Nhu Y khoẻ rồi, bây giờ không có chuyện gì nguy hiểm. Cậu rảnh thì cứ đến thăm”
“Cô đang làm gì đó?” Phong Kính đột nhiên đẩy cửa phòng tắm đi ra, nhìn thấy Tô Mộc Vũ cầm điện thoại di động của mình liền giận dữ hét. Ánh mắt kia như một con sư tử đang phát điên, dường như muốn ngay lập tức giết chết cô.
Tô Mộc Vũ giật mình, kích động nói: “Tôi… thật xin lỗi, Phong tiên sinh”
“Câm miệng!” Cơn giận của Phong Kính vốn dĩ đã bị dằn xuống đáy lòng, một tiếng “tiên sinh” của cô khiến chúng bùng nổ dữ dội, ánh mắt như một ngon j lửa màu đen muốn thiêu cháy cô “Tô Mộc Vũ, cô cứ đùa giỡn trước mắt tôi hình như rất ngu xuẩn đó!”
Hắn hận nhất loại đàn bà có ý đồ với hắn, không nghĩ tới Tô Mộc Vũ cũng là loại đàn bà như vậy.
Tô Mộc Vũ hít thở không thông nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười. Đùa giỡn? Cô có thể làm được sao? Hắn quá đề cao cô rồi.
Tô Mộc Vũ cung kính như một nhân viên phục vụ trong khách sạn “Ngài là ông chủ của tôi, tất cả tôi đều nghe lệnh ngài, làm sao dám mạo phạm ngài” Trong giọng nói có một chút quật cường mà chính cô cũng không phát hiện ra.
Phong Kính đột nhiên cười lạnh, cả người tản mát ra hơi lạnh như một bóng ma, khóe miệng gợi lên một độ cong trào phúng, đôi mắt đen híp lại, mỉm cười như Tu La đến từ địa ngục nói: “Nếu như tôi là ông chủ của cô, vậy thì cô cứ làm ra bộ dáng đối với một ông chủ đi”