Từng nghe người ta nói qua: Hai vợ chồng cãi nhau, càng ầm ĩ thì cảm tình sẽ càng tốt. Chu Hiểu Đồng không hiểu, cô cùng Tiền Phong cãi nhau vô số lần, cảm tình làm sao lại không tăng lên?
Chu Hiểu Đồng đau đầu đứng giữa đường lớn, xách theo cái giỏ, nghĩ: Cô có thể đi đâu đây?
Quần áo vật dụng đều ở nhà Tiền Phong, sau khi hai người quyết định ở chung, căn nhà cô thuê cũng đã cắt hợp động. Đã trễ thế này, nhà các đồng nghiệp sợ cũng không tiện, nếu quay về nhà cha mẹ, thứ nhất là đường xa, thứ hai là bọn họ nhất định sẽ gặng hỏi nguyên nhân.
Nghĩ nửa ngày, chỉ có thể đến tìm Mộc Vũ.
Lúc gõ cửa nhà Phong Kính, Mộc Vũ cùng Phong Kính đang mặc áo ngủ. Họ nhìn thấy cô vác túi xách đứng trước cửa đều kinh ngạc, lập tức đoán được lại là cãi nhau.
Chu Hiểu Đồng cười có chút mất tự nhiên, nói: “Mộc Vũ, Phong Kính, thật ngại vì đã quấy rầy hai người”
Tô Mộc Vũ khẽ thở dài một tiếng, cầm lấy túi xách của cô kéo vào nhà “Hiểu Đồng, mau vào nhà đi”
Phong Kính tự giác quay đầu xem Nhạc Nhạc và Nữu Nữu ngủ chưa.
Tô Mộc Vũ kéo Chu Hiểu Đồng đến ghế sa lon, đẩy cốc sữa nóng cho cô.
“Lại cãi nhau với Tiền Phong à?”
Chu Hiểu Đồng nhận ly sữa nóng, uống một ngụm, xấu hổ gật đầu: “Em sẽ không quấy rầy hai người lâu đâu, chỉ ở một đêm là được rồi”
Tô Mộc Vũ xoa xoa đầu cô: “Ngốc, nói cái gì mà kỳ vậy?”
Cô ấy so với Chu Hiểu Đồng lớn hơn vài tuổi, cho nên trong lòng luôn luôn xem Chu Hiểu Đồng như một người em gái của mình. Mà cô em gái này nhìn tính tình có chút nóng nẩy nhưng so với ai khác đều ngốc h\ơn, bước trên con đường đầy chông gai, đánh đánh giết giết cực khổ cỡ nào cũng không nguyện quay đầu lại.
“Hiểu Đồng này, nếu…” Tô Mộc Vũ không biết nên nói như thế nào “Nếu thật sự không hợp thì nên tách ra đi”. Cô ấy mặc dù biết lời mình nói ra có chút tổn thương người khác, nhưng ở một bên nhìn hai người họ cứ như vậy thật không còn cách nào khác.
Chu Hiểu Đồng xoa xoa cốc sữa trong tay, thiếu chút nữa là đổ ra ngoài. Cô trầm mặc không nói gì, Tô Mộc Vũ cũng không tiếp tục bức bách.
Phong Kính cùng Tô Mộc Vũ ngủ trong phòng, Nhạc Nhạc cùng Nữu Nữu một phòng, mặt khác còn nhiều phòng trống, chỉ là chưa có sửa sang dọn dẹp lại. Tô Mộc Vũ định vào dọn dẹp như Chu Hiểu Đồng ngăn cản, bản thân ngủ ở salon là được rồi.
Tô Mộc Vũ sợ cô lạnh, Chu Hiểu Đồng liền ôm một cái chăn lông quấn chặt trên sa lon cho an tâm, Tô Mộc Vũ bất lực đành phải chỉnh nhiệt độ máy điều hòa cao một chút.
Chu Hiểu Đồng nằm trên ghế salon, ôm cái chăn lông nhìn trần nhà ngẩn người. Cô nghĩ: chẳng lẽ mình với Tiền Phong, thật sự nên chấm dứt sao?
Nhắm mắt lại, không nghĩ nữa, nghiêng đầu ngủ. Thế nhưng một vài giọt nước mắt như trân châu lại chảy ra từ khóe mắt, thấm vào gối.
Ngày hôm sau Tiền Phong đi làm, toàn thân đều nặng nề sát khí, cả văn phòng u ám khiến thư ký đi qua đi lại cũng không dám õng à õng ẹo, một chút thanh âm cũng không dám phát ra, nhẹ nhàng đặt hồ sơ lên bàn hắn.
Đừng nhìn Tiền Phong cả ngày cợt nhả, chỉ cần hắn ngồi xuống trong văn phòng tòa án thì cả người liền thay đổi, hoàn toàn là phong thái của một kiểm sát trưởng nghiêm túc cẩn thận.
Thật ra Tiền Phong còn trẻ như vậy mà đã làm kiểm sát trưởng thành phố, ngoại trừ bối cảnh trong nhà ra thì chính là không thể thiếu năng lực bản thân hắn. Cả pháp viện, không người nào dám nói một câu hắn không xứng đáng với chức vụ này.
Nhưng, cho dù như thế cũng chưa từng thấy qua cái dạng này của kiểm sát trưởng hôm nay. Trên đỉnh đầu như có một đám mây đen, bên trong sấm sét vang dội, trong phạm vi một trăm thước quanh hắn chỉ có mỗi hắn.
Thư ký để hồ sơ xuống, vừa thở dốc một hơi vội vàng muốn chạy ra khỏi văn phòng xám xịt này.
Thanh âm của Tiền kiểm sát trưởng từ phía sau truyền tới: “Cô lại đây, gọi số điện thoại di động này cho tôi, gọi mãi cho đến khi bắt máy mới thôi”
Thư ký khóc không ra nước mắt quay đầu lại, thận trọng nói: “Kiểm sát trưởng, số điện thoại này… lúc nãy tôi đã gọi mười lần, vẫn không bắt máy”
Biểu tình của Tiền Phong quả thật giống như muốn giết người. Hắn cắn răng nói: “Tiếp tục gọi cho tôi, không bắt máy không cho phép dừng!”
Thư ký cảm thấy hôm nay mình đáng lẽ phải xin nghỉ phép!
Cho nên chỉ có thể tiếp tục ngồi bên cạnh gọi, không ngừng gọi, không ngừng gọi…
Cho đến hết giờ làm việc, điện thoại vẫn không ai bắt máy. Tiền Phong phất phất tay bảo thư ký đi ra ngoài, một mình hắn ngồi trong phòng làm việc nhìn điện thoại vẫn còn vang lên âm thanh: “Số điện thoại này hiện không liên lạc được…”
Tiền Phong cắn chặt răng, cầm lấy điện thoại hung hăng ném trên mặt đất.
Chu Hiểu Đồng cùng Tô Mộc Vũ hoàn toàn trái ngược. Tô Mộc Vũ thật ôn hòa, cho dù tức giận lắm cũng sẽ không nóng nảy như vậy, cô ấy sẽ cố trấn tĩnh cùng Phong Kính giải quyết vấn đề. Người phụ nữ như vậy quả thật là người vợ mà bất cứ người đàn ông nào cũng muốn có.
Nhưng còn Chu Hiểu Đồng thì sao? Quả thật giống rồng mẹ hung bạo, chưa từng cúi đầu trước, mỗi lần đều phải do hắn ăn nói khép nép giải thích. Cúi đầu trước một lần sẽ chết sao? Sẽ chết sao?
Ai dám nói sẽ chết, đánh chết kẻ đó đi!
Hắn cảm thấy bản thân đã vì Chu Hiểu Đồng mà thay đổi không ít, đúng vậy hắn ham chơi nhưng mỗi lần đi ra ngoài đều lôi kéo cô theo, không phải sao? Để cô tận mắt nhìn thấy, hắn chỉ là ra ngoài uống một chút rượu tâm sự mà thôi, không còn dây dưa bất kỳ người phụ nữ nào nữa, ngày nào hắn cũng đi làm bận rộn, chẳng lẽ nhiêu đó cũng không được sao? Cô thích xem bóng đá, mỗi kỳ World Cup đều kéo hắn cùng xem, rõ ràng một chút hứng thú hắn cũng không có nhưng vẫn theo cô hung hăng cỗ vũ cho một đám đàn ông đi tranh giành một quả bóng không đáng bao nhiêu tiền, nhiêu đó cũng còn chưa đủ sao?
Hắn còn không trách cô, lưng trước đi ăn cơm cùng người khác, lưng sau lại đắc tội với mẹ hắn.
Tiền Phong xiết chặt nắm tay: Chu Hiểu Đồng đáng chết kia, đừng để anh tìm được em, nếu không em cứ chờ chết đi!
Chu Hiểu Đồng hắt xì một cái, cầm khăn giấy chùi chùi mũi.
Đồng nghiệp hỏi: “Sao vậy? Bị cảm à? Lúc này đang giao mùa, rất dễ cảm mạo đó”
Chu Hiểu Đồng phất phất tay ý bảo không có việc gì, tiếp tục làm việc. Sáng sớm nay cô rời nhà Mộc Vũ, quần áo cũng không có mang nên mượn đỡ đồ của Mộc Vũ.
Mặc dù xấp xỉ size nhưng quần áo của Mộc Vũ đều là “quần áo của phụ nữ”, bộ đơn giản nhất cũng là váy trắng tinh khiết, bên ngoài khoác thên áo nhỏ màu đen, mặc dù nhìn gương rất đẹp nhưng chính Chu Hiểu Đồng vẫn thấy có gì đó không ổn.
Đồng nghiệp nhắc nhở cô mới nhận ra.
Chu Hiểu Đồng lại hắt hơi một cái, có lẽ cô bị cảm thật rồi.
Đêm qua cứ đi ra ngoài như vậy, đứng bên ngoài hơn một tiếng đồng hồ, lại ngủ ngoài ghế sa lon, Chu Hiểu Đồng cũng cảm thấy bản thân đang gây nghiệp chướng.