Phong Triệu tức giận, đoạt lấy cây súng trong tay cảnh vệ, phẫn nộ chĩa vào huyệt thái dương của Phong Kính.
“Mày đến Phong gia này làm cái gì đấy? Tao còn chưa có chết! Mày muốn chọc cho tao tức chết có phải hay không? Tao trước tiên phải đập chết mày, cái thằng nghịch tử!”
Cả Phong gia, lại đại loạn.
“Chủ tịch, ngài không thể…” Cảnh vệ sợ đến mức vội đi tìm Tống Quyền. Dựa vào tính tình của chủ tịch, chỉ có thư ký Tống mới hiểu rõ nhất, cũng chỉ có thư ký Tống mới khuyên được ông ta.
Bị họng súng chĩa ngay huyệt thái dương, Phong Kính chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn cười rộ lên: “Cha, rốt cuộc ông cũng chịu rút súng rồi à? Ông có biết tôi đợi điều này mười bốn năm rồi không?”
“Phong Kính, anh muốn làm gì? Tôi là mẹ kế của anh…” Dù La Vân có cố gắng trấn định, cũng bị vẻ không sợ chết của Phong Kính hù dọa “Triệu, anh mau cứu em…”
“Mẹ kế?” Nghe thấy xưng hô như thế, Phong Kính nhếch khóe miệng, bàn tay bóp cổ bà ta càng tăng thêm lực “Xưng hô này cũng không sai, hay là tôi tiễn bà đến tâm sự với mẹ tôi nhiều một chút nhé?”
La Vân bị đau bắt đầu thét chói tai, coi như bà ta tiếp tục ngoan cường, thủ đoạn càng lợi hại, nhưng lúc sinh mệnh gặp nguy hiểm cũng sẽ bị dọa cho sợ.
Ánh mắt Phong Triệu đỏ ngầu: “Phong Kính, tao bảo mày buông tay ra, có nghe thấy không?”
Phong Kính cười như không cười, quét mắt nhìn ông ta một cái, nói: “Cha à, ông nổ súng đi. Tốt nhất là một phát bắn chết tôi đi. À, thôi thì ba nhát cũng được, để tôi đi theo bầu bạn cùng mẹ tôi. Ông có nhớ rõ bà ấy chết như thế nào không?”
Phong Kính cười, bàn tay chỉ vào lồng ngực mình: “Nơi này, một viên”
Ngón tay chuyển qua bả vai: “Nơi này cũng có một viên”
Cuối cùng dùng sức chỉ vào huyệt thái dương của mình: “Một viên cuối cùng là ở đây, ông còn nhớ rõ không? Lúc đó bà ấy nói cái gì? Bà ấy bảo: Phong Triệu, tôi có biến thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ông! Sao vậy? Không nhớ rõ à? Lần cuối cùng bà ấy nhìn, cũng là ông! Cả đời này người mà bà ấy yêu là ông, hận nhất cũng là ông, mà người hủy hoại cả cuộc đời bà ấy, cũng chính là ông!”
Thanh âm của Phong Kính không lớn, lại làm cho mỗi người ở đây đều phát run. Đại phụ nhân đã qua đời luôn luôn là một cấm kỵ, không ai dám nói, chỉ có Phong Kính dám, chỉ có hắn mới dám phá miệng vết thương trong lòng mỗi người kia.
“Ông nổ súng đi! Cũng cho tôi một viên ở chỗ này đi, để tôi theo bầu bạn với bà ấy!”
“Câm miệng!” Sắc mặt Phong Triệu trắng bệch, ánh mắt đỏ bừng, bàn tay cầm súng cũng bắt đầu run rẩy. Ông ta bóp cò, thật sự nên bóp cò.
Tống Quyền chạy tới vội nhào lên trước, che họng súng lại, nói: “Chủ tịch, đừng xúc động!”
Đôi mắt Phong Kính như dao găm đảo qua, nói: “Tôi biết ông không dám bắn, bởi vì ông sợ, cho dù ông làm tới chức vị chủ tịch thành phố thì làm sao? Ông cũng biết sợ thôi! Thất bại lớn nhất trong cuộc đời này của ông chính là mẹ tôi, cho nên chỉ có cái chết mới khiến ông cảm thấy chuộc được tội cho mẹ tôi!”
Phong Triệu bị Tống Quyền ngăn cản, giận dữ hét: “Rốt cuộc mày muốn cái gì?”
Lý Vân Hi quả thật là vết thương hắn gây ra, mà đứa con trai này quả thật là Lý Vân Hi lưu lại để đòi nợ! Để cho hắn vĩnh viễn cũng không sống tốt được!
Phong Kính tàn nhẫn nhìn, cười nói: “Đơn giản, gọi thằng con trai của ông ra đây, trả lại người cho tôi, tôi sẽ thả mẹ nó ra. Nếu không, tôi cũng không biết để cho bà ta sống thêm được bao nhiêu phút nữa”
Cả Phong gia, đèn đuốc sáng trưng, lại yên ắng vô cùng. Không ai dám nói một câu, sợ một hạt sỏi rơi vào mặt nước sẽ khiến sóng gợn lăn tăn.
Phong Triệu nhắm mắt lại, không nói được một lời. Bàn tay ông ta nắm chặt lại, gân xanh rõ mồn một trên mặt, toàn thân tản ra uy nghiêm khiến tất cả mọi người đều run sợ trong lòng.
Ngoại trừ Phong Kính, hắn trấn định ngồi đó, bên cạnh chính là người mẹ kế xinh đẹp kia, chỉ có sắc mặt giờ phút này lại trắng bệch. Trên đầu bà ta, Cừu Văn vẫn nắm chặt cây súng, khiến bà ta không dám động đậy.
Nửa tiếng sau, Phong Nghi dẫn theo thuộc hạ kéo Tô Mộc Vũ vào.
Nhìn thấy tình hình trong nhà, đôi mắt dài nhỏ của hắn ta nheo lại, khóe miệng bình thường không cười cũng cong lên, giờ phút này lại khiến người ta nhìn thấy sát ý trong mắt hắn.
Một tay hắn ta đút vào túi, cười lạnh nói: “Anh hai, trò chơi của chúng ta sao lại lôi kéo người đời trước vậy?”
“Quy luật của trò chơi không phải mày đưa ra là được, còn phải xem tao có vui hay không!” Nhìn Tô Mộc Vũ cả người chật vật, cổ tay đều là vết máu, đôi mắt Phong Kính nhanh chóng nổi lửa. Hắn nhẹ nhàng giơ tay, Cừu Văn lập tức lên nòng “Huống chi, tao vốn chẳng quan tâm đến cái trò chơi của mày!”
Phong Triệu nhìn đến Tô Mộc Vũ, một nhát đập lên bàn trà khiến chén trà trên bàn rơi xuống đất “Bởi vì một ả đàn bà như vậy mà mày luôn chống lại tao sao? Phong Kính! Mày rất giỏi!”
Bởi vì một ả đàn bà có một đời chồng, không gia thế không học vấn, một chút tư sắc cũng không có, đứa con trai lớn của ông ta lại náo loạn đến long trời lỡ đất. Trong mắt Phong Triệu thổi qua một tia sát ý.
Phong Kính không quan tâm, đạm bạc nói: “Cha, đừng quên tôi là con trai của ông. Ông lđụng tới một sợi tóc trên người phụ nữ của tôi, tôi cũng sẽ đòi lại trên người ả đàn bà của ông!”
Phong Triệu nắm quyền nhiều năm như vậy, hầu như quyền sinh sát đều nằm trong tay ông ta, thế nhưng lại lần đầu tiên chạm đến tảng đá cứng như thế, giận đến sôi máu. Ông ta nói: “Phong Nghi!” Ý bảo hắn ta thả người.
Phong Nghi nheo mắt nhìn hồi lâu, rốt cuộc cũng vung tay ý bảo thuộc hạ buông Tô Mộc Vũ ra.
Không có ai chống đỡ, Tô Mộc Vũ lập tức té nhào trên đất. Nhanh chóng cô được Phong Kính tiến đến ôm vào ngực.
Phong Triệu thấy thế, lạnh giọng nói với Cừu Văn còn đang chĩa súng vào đầu La Vân: “Cừu Văn, bỏ súng xuống!”
Nếu là người khác, nhất định sẽ nghe theo, thế nhưng Cừu Văn chính là cố tình không nghe.
“Ngại quá chủ tịch, lão tướng quân là người huấn luyện tôi, cũng chính ngài ấy ra lệnh cho tôi theo sau Đại thiếu. Tôi cũng chỉ có thể nghe lệnh của Đại thiếu”
Phong Triệu đứng lên, một chén trà hung hăng nện đến đầu Cừu Văn, nhất thời máu tươi giàn giụa: “To gan! Còn dám dùng lão tướng quân đến dọa tao sao? Cừu Văn như mày cũng chẳng phải chỉ là một tên thuộc hạ thấp kém à?”
Cừu Văn không động đậy, mặc kệ máu tươi chảy trên mặt, giống như một con quỷ không sợ chết.
Phong Kính gọi: “Cừu Văn!”
Cừu Văn lúc này mới lễ độ cung kính buông súng xuống. La Vân kinh hoảng đứng lên, thất hồn lạc phách bổ nhào vào người Phong Triệu.
Tìm được người muốn tìm, Phong Kính một giây cũng không muốn ở lại đây, ôm lấy Tô Mộc Vũ liền đi ra ngoài.
Phía sau, âm thanh lạnh lùng của Phong Triệu nói: “Mày nghĩ là mày có thể bảo vệ cô ta cả đời được à?”